@nayeli4k_recia: #CapCut

NAYELI4K RECIA
NAYELI4K RECIA
Open In TikTok:
Region: US
Saturday 30 August 2025 20:34:27 GMT
1660
28
2
1

Music

Download

Comments

norgeocastizambra
Norgeo :
Pero y que querían que se quedara callada con las tiraderas de la dolida
2025-08-31 00:47:27
4
marapreez
cristal :
🥰🥰🥰
2025-08-30 23:00:54
0
To see more videos from user @nayeli4k_recia, please go to the Tikwm homepage.

Other Videos

Ngày Dương nói chia tay, Hùng không khóc. Cậu chỉ cười, nhẹ như không. Nụ cười mà Dương từng bảo là khiến cậu ta muốn ôm suốt đời — giờ lại làm Dương thấy khó chịu. H: “Ờ, t hiểu mà.” Chỉ ba chữ đó, gói hết những năm tháng yêu đương, gói luôn cả niềm tự trọng còn sót lại. Khi Dương đi khuất, Hùng vẫn ngồi yên. Tay cậu nắm chặt đến mức móng tay hằn vào da. Gió thổi mạnh, lạnh buốt. Mắt Hùng cay, nhưng không rơi giọt nào. Cậu sợ — nếu rơi nước mắt, mình sẽ muốn chạy theo mất. Những ngày sau đó, Dương biến mất khỏi mọi thứ: không tin nhắn, không gọi, không chào tạm biệt. Chỉ còn lại căn phòng quen, chiếc áo Dương bỏ quên, và một người vẫn ngu ngốc chờ. Hùng vẫn sống, vẫn cười với bạn bè, vẫn đi học, nhưng trong lòng rỗng lắm. Cậu không ghét Dương, cũng chẳng trách. Chỉ là mỗi lần đi ngang con đường hai đứa từng đi chung, tim lại co lại, nhói từng nhịp. Một tháng, hai tháng… rồi nửa năm. Tin nhắn “nhớ mày” chưa từng gửi, chỉ nằm mãi trong phần nháp. Một tối, Dương đăng ảnh cùng ai đó. Người kia tựa vai Dương, còn Dương cười, nụ cười dịu dàng mà Hùng từng là người đầu tiên thấy. Cậu nhìn màn hình rất lâu. Không giận, không ghen. Chỉ thấy đau — kiểu đau không có tiếng, nhưng khiến ngực thắt lại đến khó thở. Cậu nhắn một dòng rồi xóa: “Mày ổn là được.” Rồi tắt điện thoại, úp mặt vào gối, để nước mắt thấm qua vải — lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất Hùng khóc vì Dương. Sau này, có ai đó hỏi: “Cậu còn yêu người cũ không?” Hùng cười, nhẹ như gió: “Không, chỉ là đôi khi nhớ… mà không biết nhớ để làm gì. ________ shop mới chia tay nên k viết pov vui dc🙂 #duonghung #pov #xhhhh #flypシ #hm_dh
Ngày Dương nói chia tay, Hùng không khóc. Cậu chỉ cười, nhẹ như không. Nụ cười mà Dương từng bảo là khiến cậu ta muốn ôm suốt đời — giờ lại làm Dương thấy khó chịu. H: “Ờ, t hiểu mà.” Chỉ ba chữ đó, gói hết những năm tháng yêu đương, gói luôn cả niềm tự trọng còn sót lại. Khi Dương đi khuất, Hùng vẫn ngồi yên. Tay cậu nắm chặt đến mức móng tay hằn vào da. Gió thổi mạnh, lạnh buốt. Mắt Hùng cay, nhưng không rơi giọt nào. Cậu sợ — nếu rơi nước mắt, mình sẽ muốn chạy theo mất. Những ngày sau đó, Dương biến mất khỏi mọi thứ: không tin nhắn, không gọi, không chào tạm biệt. Chỉ còn lại căn phòng quen, chiếc áo Dương bỏ quên, và một người vẫn ngu ngốc chờ. Hùng vẫn sống, vẫn cười với bạn bè, vẫn đi học, nhưng trong lòng rỗng lắm. Cậu không ghét Dương, cũng chẳng trách. Chỉ là mỗi lần đi ngang con đường hai đứa từng đi chung, tim lại co lại, nhói từng nhịp. Một tháng, hai tháng… rồi nửa năm. Tin nhắn “nhớ mày” chưa từng gửi, chỉ nằm mãi trong phần nháp. Một tối, Dương đăng ảnh cùng ai đó. Người kia tựa vai Dương, còn Dương cười, nụ cười dịu dàng mà Hùng từng là người đầu tiên thấy. Cậu nhìn màn hình rất lâu. Không giận, không ghen. Chỉ thấy đau — kiểu đau không có tiếng, nhưng khiến ngực thắt lại đến khó thở. Cậu nhắn một dòng rồi xóa: “Mày ổn là được.” Rồi tắt điện thoại, úp mặt vào gối, để nước mắt thấm qua vải — lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất Hùng khóc vì Dương. Sau này, có ai đó hỏi: “Cậu còn yêu người cũ không?” Hùng cười, nhẹ như gió: “Không, chỉ là đôi khi nhớ… mà không biết nhớ để làm gì. ________ shop mới chia tay nên k viết pov vui dc🙂 #duonghung #pov #xhhhh #flypシ #hm_dh

About