@lilstaryuh2.0: we tried to be in sync but alas #fyp #foryou

luiza
luiza
Open In TikTok:
Region: GB
Sunday 07 June 2020 14:09:09 GMT
21471
2142
29
8

Music

Download

Comments

linaaa.sph
lina :
where is your jeans from?
2020-06-07 15:42:59
4
zabonnie
Mel :
CAN YOU DO A HAIR TUTORIAL PLZZZZ
2020-06-07 14:10:43
3
notlearose
notlearose :
your vibe
2020-06-07 14:17:09
2
karareign
reign :
i love your mom
2020-06-07 14:41:46
2
3dallarchain
Turn up :
I love how oversized your clothes are. Where do you shop?
2020-06-07 15:26:05
2
moisrllycool
😳 :
bruh
2020-06-07 14:10:27
1
_hava_q
hava :
Bruhhhh
2020-06-07 14:11:35
1
user5647383918439
.? :
bruh.
2020-06-07 14:15:48
1
that_sadloner
_dorothy_ :
Im tellin you this whole family knows how to vibe
2020-06-07 16:46:28
1
ruariiiiii
R :
bruh
2020-06-07 14:17:18
1
lenagtmn
lena 🍸 :
ahhh i love your fits
2020-06-07 14:38:06
1
_peach_177
bambam :
@xlwrini
2020-06-08 22:53:00
1
thelastghostcookie0
leen :
HAHA THE ENDING
2020-06-07 17:51:29
1
imveryfunnyandcool
poppy 🐞 :
Do you air dry your hair?
2020-06-07 15:25:57
0
gaia.stignani
iaia :/ :
i wan’t to look like u DAMN 🥺
2020-06-07 17:35:18
0
xprachi
prachi :
aww ur mum dancing 🥺
2020-06-07 15:31:50
0
molliedelahayy
mollie :
where r u sunglasses from ahh
2020-06-08 13:28:17
0
_pinkhair_
💛리아💛 :
I like your style
2020-06-08 14:27:40
0
francescaferrante21
francesca :
Bruh😂💕
2020-06-07 14:10:13
0
itsbeaa
Beatriz :
Plssss drop the playlist 😪😪
2020-06-14 04:58:48
0
To see more videos from user @lilstaryuh2.0, please go to the Tikwm homepage.

Other Videos

Hôm trước, tôi đọc tin thấy tàu ở Quảng Ninh bị lật. Mấy chục người tử nạn. Đến hôm nay, lại nghe tin thằng bé gần nhà – mới lớp 9, chuẩn bị lên cấp 3 – bị sét đánh trúng, mất tại chỗ. Mới hôm qua nó còn chạy xe đạp đi học thêm buổi chiều, mặc cái áo trắng dài phất phơ… Hôm nay cả xóm đứng im, nhìn di ảnh đặt trước cổng. Cuộc đời hữu hạn Giống như đồng hồ cát úp ngược. Cát rơi từng hạt, từng hạt. Không ai biết mình còn bao nhiêu hạt. Cũng không ai biết hạt cuối sẽ rơi lúc nào. Vậy mà nhiều người sống như thể mình được cấp… vô hạn. Có người sống 60 năm, nhưng thật ra chỉ sống có 6 năm, còn lại là lặp lại, lặp lại, và chờ đợi. Có người làm giàu được bạc tỷ, nhưng không còn ai để chia sẻ. Có người ăn sung mặc sướng, nhưng bỏ mặc bố mẹ già nằm một mình trong căn nhà nhỏ. Có lần tôi ngồi nhậu với một người bạn cũ, nó bảo: “Tao tính sang năm đưa mẹ đi Đà Lạt, mà giờ bà mất rồi.” Tôi hỏi: “Sao không đi sớm?” Nó cười buồn: “Nghĩ còn thời gian…” Tôi không đủ khôn để dạy ai cách sống. Tôi chỉ kể – cách tôi chọn. Từ lúc hiểu đời là hữu hạn, tôi bớt nghĩ chuyện hơn thua. Bớt dành thời gian cho những cuộc nhậu vô nghĩa, những tin đồn vô bổ, những người chẳng còn thương mình. Tôi chọn ăn cơm nhà nhiều hơn, gọi điện về cho mẹ mỗi tuần, ôm con lâu hơn một chút, và nói “cảm ơn” hay “xin lỗi” ngay khi có thể. Gần đây, tôi hay để ý ánh mắt của bố mẹ. Nó khác ánh mắt của con trẻ. Không mong bạn mang gì về, chỉ cần bạn về. Không mong bạn nói lời hay, chỉ cần bạn ngồi yên nghe họ kể chuyện cũ. Tôi cũng hay nhìn con mình khi ngủ. Tự hỏi: nếu mai này tôi đi trước, thì con có nhớ tôi là một người cha thế nào? Một người luôn bận? Hay một người từng chơi đá bóng cùng con dưới mưa? Một người hay nổi nóng? Hay một người từng kể chuyện cổ tích mỗi tối? Nên tôi chọn sống sao cho nếu ngày mai phải đi, thì lòng không tiếc, không thẹn, không nợ. Không phải nợ tiền – mà nợ yêu thương. Không phải thẹn với người – mà với chính mình. Ai sống sao là quyền họ. Tôi không phán xét. Chỉ mong, nếu bạn đọc tới đây, dừng lại vài giây và tự hỏi: “Nếu hôm nay là ngày cuối, mình có thấy tiếc gì không?” “Nếu ngày mai không còn nữa, mình có điều gì chưa nói, chưa làm?” Nếu có – làm đi. Nói đi. Gọi điện đi. Ôm một cái. Nấu một bữa ăn. Xin lỗi một lần. Tha thứ một lần. Vì cuộc đời hữu hạn không phải để sợ, mà để biết quý từng ngày mình còn hiện diện. #song
Hôm trước, tôi đọc tin thấy tàu ở Quảng Ninh bị lật. Mấy chục người tử nạn. Đến hôm nay, lại nghe tin thằng bé gần nhà – mới lớp 9, chuẩn bị lên cấp 3 – bị sét đánh trúng, mất tại chỗ. Mới hôm qua nó còn chạy xe đạp đi học thêm buổi chiều, mặc cái áo trắng dài phất phơ… Hôm nay cả xóm đứng im, nhìn di ảnh đặt trước cổng. Cuộc đời hữu hạn Giống như đồng hồ cát úp ngược. Cát rơi từng hạt, từng hạt. Không ai biết mình còn bao nhiêu hạt. Cũng không ai biết hạt cuối sẽ rơi lúc nào. Vậy mà nhiều người sống như thể mình được cấp… vô hạn. Có người sống 60 năm, nhưng thật ra chỉ sống có 6 năm, còn lại là lặp lại, lặp lại, và chờ đợi. Có người làm giàu được bạc tỷ, nhưng không còn ai để chia sẻ. Có người ăn sung mặc sướng, nhưng bỏ mặc bố mẹ già nằm một mình trong căn nhà nhỏ. Có lần tôi ngồi nhậu với một người bạn cũ, nó bảo: “Tao tính sang năm đưa mẹ đi Đà Lạt, mà giờ bà mất rồi.” Tôi hỏi: “Sao không đi sớm?” Nó cười buồn: “Nghĩ còn thời gian…” Tôi không đủ khôn để dạy ai cách sống. Tôi chỉ kể – cách tôi chọn. Từ lúc hiểu đời là hữu hạn, tôi bớt nghĩ chuyện hơn thua. Bớt dành thời gian cho những cuộc nhậu vô nghĩa, những tin đồn vô bổ, những người chẳng còn thương mình. Tôi chọn ăn cơm nhà nhiều hơn, gọi điện về cho mẹ mỗi tuần, ôm con lâu hơn một chút, và nói “cảm ơn” hay “xin lỗi” ngay khi có thể. Gần đây, tôi hay để ý ánh mắt của bố mẹ. Nó khác ánh mắt của con trẻ. Không mong bạn mang gì về, chỉ cần bạn về. Không mong bạn nói lời hay, chỉ cần bạn ngồi yên nghe họ kể chuyện cũ. Tôi cũng hay nhìn con mình khi ngủ. Tự hỏi: nếu mai này tôi đi trước, thì con có nhớ tôi là một người cha thế nào? Một người luôn bận? Hay một người từng chơi đá bóng cùng con dưới mưa? Một người hay nổi nóng? Hay một người từng kể chuyện cổ tích mỗi tối? Nên tôi chọn sống sao cho nếu ngày mai phải đi, thì lòng không tiếc, không thẹn, không nợ. Không phải nợ tiền – mà nợ yêu thương. Không phải thẹn với người – mà với chính mình. Ai sống sao là quyền họ. Tôi không phán xét. Chỉ mong, nếu bạn đọc tới đây, dừng lại vài giây và tự hỏi: “Nếu hôm nay là ngày cuối, mình có thấy tiếc gì không?” “Nếu ngày mai không còn nữa, mình có điều gì chưa nói, chưa làm?” Nếu có – làm đi. Nói đi. Gọi điện đi. Ôm một cái. Nấu một bữa ăn. Xin lỗi một lần. Tha thứ một lần. Vì cuộc đời hữu hạn không phải để sợ, mà để biết quý từng ngày mình còn hiện diện. #song

About