@lex_0724: getting attacked by ollie🥰 #HeinzHalloween #InteriorDesign #ThatWitch #dog

lex
lex
Open In TikTok:
Region: US
Friday 23 October 2020 21:17:24 GMT
1081122
117120
1445
526

Music

Download

Comments

boberttheunstoppable
glenny :
only ogs remember when they got there first ever dog
2020-10-23 21:24:37
1063
ttv._.realbrockm
ttv._.realbrockm :
I miss rose😭😭😭😭
2020-10-23 21:48:01
490
asthetic_vibes.123
I FOLLOW BACK!dms don’t work :
It’s sad that they just for got about oreo😭😭
2020-10-23 22:06:08
1490
joshualoves__
joshualoves__ :
i miss oreo🥺😞
2020-10-23 21:21:20
210
xenahabashi
زينة ꨄ︎ :
Who remembers the gingerbread video 💀 literally my childhood
2020-10-23 21:33:48
57
b.u.b.s.y.s.i.m.p
I SIMP FOR BUBSY❤️❤️❤️❤️❤️ :
They forgot about rose 👁💧👄💧👁
2020-11-18 21:44:19
5
blursaa
☆ :
who remembers their trip to hawaii?
2020-10-23 22:12:58
44
robbenbowser_jr
Robben :
R.I.P. oreo😅
2020-10-23 21:40:59
13
totally_not_maggie_2013
None of ur beeswax🙈 :
Lucky my dog dousing stay still in the car!
2020-10-24 22:21:05
2
wotahbotal
Dyawn :
WHAT HAPPENED TO OREOO
2020-10-23 21:28:06
1
.qcut
🫨 :
Poor Oreo
2020-10-23 21:22:40
19
tulipvernes
julie :
Lex said “bye” to responding
2020-10-23 21:19:14
24
music.103
. :
Oh remember sky lander unboxing 🥺
2020-10-23 21:28:29
54
.haruhi._
.anime plus army. :
hi Lexi and ollie
2020-10-23 21:25:30
7
marley_diaz17
Marley :
All fun and games until your phone falls out the window
2020-10-24 03:51:50
1
ihrtmyselfsfm
<3 :
Is Oreo dead
2020-10-23 21:33:15
1
kylies_oldaccount
kylie 🫶💗 :
I'm the 6th
2020-10-23 21:18:54
1
theyenvyasia2
😐 :
Hiii
2020-10-23 21:20:02
1
chubbyyak3
chickenlittle395 :
Hi!!!
2020-10-23 21:18:48
1
ssujayy
Sujay :
Omg Ollie grew and Oreo is the best and rose is the real queen
2020-10-24 04:56:01
2
izzysmarvel
. :
Remember rose 🥺🥺🥺 only ogs do I’ve been watching since chase was 2 and Shawn wasn’t born
2020-10-26 20:50:43
2
ar1an40
Ari🎱 :
I would love to be that dog 😏
2020-10-23 23:57:08
3
To see more videos from user @lex_0724, please go to the Tikwm homepage.

Other Videos

Chỗ gãy của cành cây” Có lần, cơn bão đêm thổi gãy cành bàng trước hiên nhà. Sáng ra, vết gãy còn mới, nhựa ứa ra như nước mắt. Mẹ bảo: “Tiếc quá, mùa hè tới sẽ không có bóng mát.” Thế rồi mưa rào tháng tư qua, nắng tháng năm lên. Từ chỗ gãy, chồi non bật ra tua tủa, lá non nhỏ như đầu ngón tay, xanh đến nao lòng. Bóng mát mùa hè không bớt, mà còn loang rộng hơn xưa. Chúng ta cũng y như cành cây ấy. Một biến cố ập tới, ngỡ là mất mát vĩnh viễn, nhưng khi đủ lặng nhìn lại, ta nhận ra: chính chỗ rách kia mở đường cho một hình hài mới lớn lên. Có người bị cắt hợp đồng, đau đớn nghĩ đời mình lỡ dở. Thế mà chính khoảng thời gian thất nghiệp rảnh rang, anh ta lần đầu gom đủ can đảm học thổi harmonica, rồi nhận ra âm nhạc khiến tim mình run rẩy nhiều hơn con số lương kia từng mang lại. Một “họa” đã âm thầm trao về “phúc” ― là biết rõ điều khiến mình sống động. Có cô gái từng vun vén mọi yêu thương vào một người, đến ngày bị rời bỏ, cô ngỡ tan vỡ mãi. Nhưng những chiều lặng cô đơn, cô tập chạy bộ, tập nấu ăn ngon cho chính mình, tập nói lời tử tế với gương soi. Ngày gặp lại người cũ, cô không còn oán trách, cũng không còn cần níu giữ. Điều mất đi không phải là tình yêu, mà là ảo tưởng về tình yêu. Điều cô được lại là một người bạn thân mới: chính bản thân cô. Chúng ta vẫn hay mừng rỡ khi “được” và tuyệt vọng khi “mất”, nhưng cuộc đời không phân hai màu như thế. Được nhiều tiền, có khi mất ngủ. Được trầm trồ, có khi mất tự do. Mất chức danh, lại được thở bình yên. Mất một con đường, mới lạc vào cánh đồng hoa chưa từng thấy. Nếu chịu nhìn lâu hơn một nhịp tim, ta sẽ thấy bản chất của mọi biến cố là biến chuyển. Đời chỉ là dòng sông, mà chính sông cũng chẳng giữ nổi một giọt nước ở hai khoảnh khắc liền nhau. Thứ ta gọi là “có” chỉ đang tạm trú; thứ ta gọi là “mất” chỉ đang đổi dạng. Vậy nên, khi cành đời gãy răng rắc trong tay, thay vì vội vã gọi tên bi kịch, thử ngồi lại, thở sâu và lắng nghe: trong thớ gỗ kia, mầm non đã khẽ rung. Việc của ta chỉ là chừa cho nó một khoảng lặng, đủ nắng, đủ mưa. Rồi một ngày, lá sẽ nhú. Bóng mát sẽ tỏa. Và ta hiểu: hóa ra, điều bão lấy đi chỉ là dáng cũ của cành, để trao lại dáng mới – xanh hơn. #trietlysong  #thuctinhtungphutgiay
Chỗ gãy của cành cây” Có lần, cơn bão đêm thổi gãy cành bàng trước hiên nhà. Sáng ra, vết gãy còn mới, nhựa ứa ra như nước mắt. Mẹ bảo: “Tiếc quá, mùa hè tới sẽ không có bóng mát.” Thế rồi mưa rào tháng tư qua, nắng tháng năm lên. Từ chỗ gãy, chồi non bật ra tua tủa, lá non nhỏ như đầu ngón tay, xanh đến nao lòng. Bóng mát mùa hè không bớt, mà còn loang rộng hơn xưa. Chúng ta cũng y như cành cây ấy. Một biến cố ập tới, ngỡ là mất mát vĩnh viễn, nhưng khi đủ lặng nhìn lại, ta nhận ra: chính chỗ rách kia mở đường cho một hình hài mới lớn lên. Có người bị cắt hợp đồng, đau đớn nghĩ đời mình lỡ dở. Thế mà chính khoảng thời gian thất nghiệp rảnh rang, anh ta lần đầu gom đủ can đảm học thổi harmonica, rồi nhận ra âm nhạc khiến tim mình run rẩy nhiều hơn con số lương kia từng mang lại. Một “họa” đã âm thầm trao về “phúc” ― là biết rõ điều khiến mình sống động. Có cô gái từng vun vén mọi yêu thương vào một người, đến ngày bị rời bỏ, cô ngỡ tan vỡ mãi. Nhưng những chiều lặng cô đơn, cô tập chạy bộ, tập nấu ăn ngon cho chính mình, tập nói lời tử tế với gương soi. Ngày gặp lại người cũ, cô không còn oán trách, cũng không còn cần níu giữ. Điều mất đi không phải là tình yêu, mà là ảo tưởng về tình yêu. Điều cô được lại là một người bạn thân mới: chính bản thân cô. Chúng ta vẫn hay mừng rỡ khi “được” và tuyệt vọng khi “mất”, nhưng cuộc đời không phân hai màu như thế. Được nhiều tiền, có khi mất ngủ. Được trầm trồ, có khi mất tự do. Mất chức danh, lại được thở bình yên. Mất một con đường, mới lạc vào cánh đồng hoa chưa từng thấy. Nếu chịu nhìn lâu hơn một nhịp tim, ta sẽ thấy bản chất của mọi biến cố là biến chuyển. Đời chỉ là dòng sông, mà chính sông cũng chẳng giữ nổi một giọt nước ở hai khoảnh khắc liền nhau. Thứ ta gọi là “có” chỉ đang tạm trú; thứ ta gọi là “mất” chỉ đang đổi dạng. Vậy nên, khi cành đời gãy răng rắc trong tay, thay vì vội vã gọi tên bi kịch, thử ngồi lại, thở sâu và lắng nghe: trong thớ gỗ kia, mầm non đã khẽ rung. Việc của ta chỉ là chừa cho nó một khoảng lặng, đủ nắng, đủ mưa. Rồi một ngày, lá sẽ nhú. Bóng mát sẽ tỏa. Và ta hiểu: hóa ra, điều bão lấy đi chỉ là dáng cũ của cành, để trao lại dáng mới – xanh hơn. #trietlysong #thuctinhtungphutgiay

About