@hoaingoc0188: Tâm trạng đang tan chậm 🤣#bien #honson #viral

Ngọc Hoài (traigaTruongGiang)
Ngọc Hoài (traigaTruongGiang)
Open In TikTok:
Region: VN
Thursday 04 April 2024 14:22:50 GMT
694
26
1
0

Music

Download

Comments

christian.t.nguye3
Christian.T.Nguyen :
❤️
2025-01-29 13:30:05
0
To see more videos from user @hoaingoc0188, please go to the Tikwm homepage.

Other Videos

Nửa đời trôi qua, mái tóc bất chợt chớm pha sương. Thời gian không gõ cửa, cũng chẳng báo trước, cứ thế lặng lẽ khắc lên mái đầu, khắc vào dáng vẻ, khắc vào cả tâm hồn chúng ta những vết hằn của tháng năm. Có khi ta tưởng mình đã đi được rất xa, đã có trong tay bao nhiêu thành tựu, đã trả cho đời biết bao ân tình, đã gánh trên vai bao trách nhiệm. Vậy mà, khi dừng lại để nhìn sâu vào chính mình, mới thấy đời người như một vòng xoay: vay – trả, trả – vay. Vay tình cảm, vay sự tin tưởng, vay những hy sinh lặng thầm từ cha mẹ, từ người thân. Rồi lại trả bằng mồ hôi, nước mắt, bằng những chông chênh, vấp ngã và cả những khoảng lặng xót xa. Thế nhưng, giữa bao nhiêu vòng vay trả ấy, có một món nợ lớn nhất mà ta thường quên mất: nợ chính thân mình một chữ Thương. Ta mải miết thương người, mà quên mất thương ta. Ta gắng sức để làm vừa lòng thiên hạ, mà lại thờ ơ với tiếng lòng chính mình. Ta biết dành tấm lòng cho cả thế giới, nhưng lại keo kiệt một chút bao dung, một chút an yên cho bản thân. Có bao giờ bạn tự hỏi: Mình đã ăn một bữa cơm vì yêu thích, chứ không phải vì qua loa? Mình đã thả lỏng để ngủ một giấc thật sâu, chứ không phải để ngày mai có sức tiếp tục gồng gánh? Mình đã đi một chuyến thật xa, vì muốn trải nghiệm, chứ không phải vì trốn tránh? Nửa đời người, ta nhận ra: thương mình không phải là ích kỷ, mà là nền tảng để thương người sâu hơn. Một thân thể khỏe mạnh, một tâm hồn an nhiên, một trái tim không chất chứa oán hận – đó là cách ta trả ơn cuộc đời, đó cũng là cách ta trọn vẹn với chính mình. Bởi khi không biết thương mình, ta dễ dàng bị cuốn vào vòng xoáy mệt mỏi, dễ oán trách, dễ tổn thương. Nhưng khi đủ thương mình, ta tự nhiên học được cách dừng lại, cách buông bỏ, cách mỉm cười trong những biến động tưởng chừng không chịu nổi. Vay – trả, trả – vay… rồi cuối cùng tất cả cũng tan vào hư không. Chỉ còn lại một điều duy nhất không được phép nợ: đó là thương mình, để sống trọn từng khoảnh khắc, để đi hết con đường mà không nuối tiếc. Vậy nên, nếu một ngày bạn bất chợt chạm vào sợi tóc bạc trên đầu, xin hãy nhớ mỉm cười mà tự nhủ: “Ta không còn nợ ai nữa, ngoài nợ chính ta một chữ Thương. Và hôm nay, ta sẽ trả món nợ ấy, bằng tất cả sự dịu dàng dành cho bản thân.”☘️ #1phutchữalành #pháttriểnbảnthân #tỉnhthức #chiêmnghiệm #bàihọccuộcsống
Nửa đời trôi qua, mái tóc bất chợt chớm pha sương. Thời gian không gõ cửa, cũng chẳng báo trước, cứ thế lặng lẽ khắc lên mái đầu, khắc vào dáng vẻ, khắc vào cả tâm hồn chúng ta những vết hằn của tháng năm. Có khi ta tưởng mình đã đi được rất xa, đã có trong tay bao nhiêu thành tựu, đã trả cho đời biết bao ân tình, đã gánh trên vai bao trách nhiệm. Vậy mà, khi dừng lại để nhìn sâu vào chính mình, mới thấy đời người như một vòng xoay: vay – trả, trả – vay. Vay tình cảm, vay sự tin tưởng, vay những hy sinh lặng thầm từ cha mẹ, từ người thân. Rồi lại trả bằng mồ hôi, nước mắt, bằng những chông chênh, vấp ngã và cả những khoảng lặng xót xa. Thế nhưng, giữa bao nhiêu vòng vay trả ấy, có một món nợ lớn nhất mà ta thường quên mất: nợ chính thân mình một chữ Thương. Ta mải miết thương người, mà quên mất thương ta. Ta gắng sức để làm vừa lòng thiên hạ, mà lại thờ ơ với tiếng lòng chính mình. Ta biết dành tấm lòng cho cả thế giới, nhưng lại keo kiệt một chút bao dung, một chút an yên cho bản thân. Có bao giờ bạn tự hỏi: Mình đã ăn một bữa cơm vì yêu thích, chứ không phải vì qua loa? Mình đã thả lỏng để ngủ một giấc thật sâu, chứ không phải để ngày mai có sức tiếp tục gồng gánh? Mình đã đi một chuyến thật xa, vì muốn trải nghiệm, chứ không phải vì trốn tránh? Nửa đời người, ta nhận ra: thương mình không phải là ích kỷ, mà là nền tảng để thương người sâu hơn. Một thân thể khỏe mạnh, một tâm hồn an nhiên, một trái tim không chất chứa oán hận – đó là cách ta trả ơn cuộc đời, đó cũng là cách ta trọn vẹn với chính mình. Bởi khi không biết thương mình, ta dễ dàng bị cuốn vào vòng xoáy mệt mỏi, dễ oán trách, dễ tổn thương. Nhưng khi đủ thương mình, ta tự nhiên học được cách dừng lại, cách buông bỏ, cách mỉm cười trong những biến động tưởng chừng không chịu nổi. Vay – trả, trả – vay… rồi cuối cùng tất cả cũng tan vào hư không. Chỉ còn lại một điều duy nhất không được phép nợ: đó là thương mình, để sống trọn từng khoảnh khắc, để đi hết con đường mà không nuối tiếc. Vậy nên, nếu một ngày bạn bất chợt chạm vào sợi tóc bạc trên đầu, xin hãy nhớ mỉm cười mà tự nhủ: “Ta không còn nợ ai nữa, ngoài nợ chính ta một chữ Thương. Và hôm nay, ta sẽ trả món nợ ấy, bằng tất cả sự dịu dàng dành cho bản thân.”☘️ #1phutchữalành #pháttriểnbảnthân #tỉnhthức #chiêmnghiệm #bàihọccuộcsống

About