@pangpondxx25: พิกัดที่หน้าBioเลยค่าา 👉🏻👉🏻 #OOTDxแอปส้ม , #OOTD , #รีวิวแฟชั่นแอปส้ม

ปังปอนด์ ภรมณ 🐰✨
ปังปอนด์ ภรมณ 🐰✨
Open In TikTok:
Region: TH
Friday 21 June 2024 07:51:36 GMT
5565
59
1
0

Music

Download

Comments

_.nncs
NAMCHON :
🥰
2024-06-21 08:45:01
1
To see more videos from user @pangpondxx25, please go to the Tikwm homepage.

Other Videos

Sau một thời gian dài, cô nhận ra - bánh răng trong kế hoạch của bọn họ đã bắt đầu chuyển động. Cả tuần nay, Mã Gia Kỳ gần như không trở về, hoặc có thì cũng rất muộn. Người hắn vương mùi thuốc súng, ánh mắt đặc quánh như khói trong quán rượu vùng biên. Cô dò hỏi, hắn chỉ đáp hời hợt. Đêm ấy, mưa quất ràn rạt lên khung kính, từng giọt như nện vào dây thần kinh căng đến tột độ. Cô nằm nghiêng, mắt mở to trong bóng tối, chỉ nghe tiếng tim mình đập hòa vào tiếng mưa. Tiếng chìa khóa xoay. Mã Gia Kỳ trở về. Cô kéo chăn, giả vờ ngủ. Hắn dừng lại bên giường. Một bàn tay thô ráp đặt lên gò má cô, vuốt qua hàng mi như dò xem sự thật. Hơi thở thuốc lá và gỗ ẩm phả sát da. Khi chắc chắn cô đã ngủ, hắn châm thuốc. Khói trắng tan trong bóng tối. Giọng nói trầm khàn vang lên: “Ba ngày sau. Ở Mae Sai.” Một câu - gọn, nặng, như viên đạn cắm vào bản đồ. Mã Gia Kỳ dập thuốc, nhếch môi cười. Hắn biết cô nghe thấy. Ngày hôm sau, hắn cho người đưa cô đi. “Ở đây nguy hiểm,” hắn nói, bàn tay siết nhẹ gáy cô. “Ngoan, qua đợt này, chúng ta sẽ sống yên.” Cô ôm hắn, giọng run: “Được.” Cửa xe khép lại. Tiếng bánh xe nghiến qua bùn như kéo lê một bí mật. Cô bắt đầu tính toán. Tới một thị trấn nhỏ, cô viện cớ đi vệ sinh. Hai người đi cùng nhìn nhau, rồi một người theo sau. “Anh đi theo tôi làm gì?” “Bảo vệ cô.” hắn đáp, mắt lạnh như lưỡi dao đặt ngang cổ. Cô nén giận, đang tính cách cắt đuôi. Bất ngờ, một bà cụ đến nài nỉ hắn mua hàng. Cô nhân lúc hắn không để ý chen vào đám đông, mượn điện thoại của một phụ nữ bản địa. Người kia lắc đầu, nói tiếng Shan. Cô chỉ biết lặp lại, khẩn khoản bằng tiếng Anh: “Please, emergency! Police!” Cuối cùng, người phụ nữ miễn cưỡng gật đầu. Cô trốn vào góc chợ, run rẩy bấm số. “Đội trưởng… tôi nghe được… ba ngày sau… Mae Sai… hắn sẽ giao hàng…” Bỗng cô nhớ ra điều gì đó: “Trong cốp xe hắn có đôi ủng chống nước… tôi nghĩ nó liên quan đến kế hoạch của họ…” Giọng cô đứt quãng giữa tiếng mưa và tiếng còi xe. Phía bên kia xác nhận. Cô cúp máy, hòa vào đám đông. Khi quay lại, vệ sĩ đã đập cửa nhà vệ sinh tìm cô. “Tôi bị lạc…” “Đừng giở trò.” hắn kéo cô lên xe, giọng lạnh như mũi dao trong vỏ. Cô tưởng mình may mắn. Nhưng không biết - toàn bộ màn kịch đó là cái bẫy hắn giăng. Là Mã Gia Kỳ cho cô cơ hội. Hai ngày sau, Mae Sai. Rừng rậm phía Nam như mê cung - bùn lầy, lá mục, mùi máu quyện cùng nhựa cây. Đội trưởng cùng lượng lớn cảnh sát mai phục từ rạng sáng, chờ tín hiệu. Thế nhưng đoàn người áo đen lại xuất hiện ở hướng Bắc - nơi mưa xối xả như trút chỉ có một đội cảnh sát đang mai phục. “Đội trưởng, phía Bắc, chúng tôi đang chuẩn bị hành động.” Mã Gia Kỳ ung dung. Hắn tưởng rằng kế hoạch của mình hoàn hảo, rằng hắn đã đánh lạc hướng được cảnh sát, cho đến khi nghe tiếng súng đầu tiên. Hắn sững người nửa giây, rồi nhanh chóng giơ súng bắn trả. Cuộc đấu súng nổ ra trong cơn mưa trắng xóa. Đạn găm vào thân cây, bùn bắn tung lên như những con đỉa sục trong máu. Hắn di chuyển như kẻ thuộc lòng mọi ngóc ngách của địa ngục. Một viên đạn xuyên vai, nhưng hắn vẫn biến vào màn mưa - như bóng ma sinh ra từ khói thuốc phiện. Khi đội trưởng dẫn người đến, chỉ còn hỗn độn: xác, máu, hàng cấm. Ở biệt thự, hai vệ sĩ đã biến mất. Cô nhân cơ hội chạy thoát. Phòng thẩm vấn sáng nhạt, ánh đèn vàng phủ lên khuôn mặt tái đi của cô. Không ai biết kẻ cầm đầu thực sự đang ở đâu. Những tên bị bắt im lặng như được lập trình. Mọi thứ diễn ra quá hoàn hảo, đến mức cô nhận ra kế hoạch này chưa từng thuộc về mình. Điện thoại reo. Số lạ. Giọng nói trầm, quen thuộc: “Cô rất thông minh… nhưng đáng tiếc, đối thủ của cô là tôi.” Cô bật dậy - tín hiệu ngắt. Sim rác. Không dấu vết. Mã Gia Kỳ biến mất như sương trên sông Salween. Ngoài kia, mưa vùng biên lại đổ xuống - nặng như lời thề không ai nghe thấy. Ở nơi ranh giới của thiện và ác, mọi thứ không biến mất - chỉ đổi hình thức tồn tại. Cái thiện có thể thắng một trận, nhưng cái ác thì chưa từng ngủ. Trong vùng đất nơi sinh mạng đổi bằng lợi nhuận, những kẻ như Mã Gia Kỳ không chết - chỉ thay tên, rồi quay lại. #majiaqi #magiaky #tnt #lucky
Sau một thời gian dài, cô nhận ra - bánh răng trong kế hoạch của bọn họ đã bắt đầu chuyển động. Cả tuần nay, Mã Gia Kỳ gần như không trở về, hoặc có thì cũng rất muộn. Người hắn vương mùi thuốc súng, ánh mắt đặc quánh như khói trong quán rượu vùng biên. Cô dò hỏi, hắn chỉ đáp hời hợt. Đêm ấy, mưa quất ràn rạt lên khung kính, từng giọt như nện vào dây thần kinh căng đến tột độ. Cô nằm nghiêng, mắt mở to trong bóng tối, chỉ nghe tiếng tim mình đập hòa vào tiếng mưa. Tiếng chìa khóa xoay. Mã Gia Kỳ trở về. Cô kéo chăn, giả vờ ngủ. Hắn dừng lại bên giường. Một bàn tay thô ráp đặt lên gò má cô, vuốt qua hàng mi như dò xem sự thật. Hơi thở thuốc lá và gỗ ẩm phả sát da. Khi chắc chắn cô đã ngủ, hắn châm thuốc. Khói trắng tan trong bóng tối. Giọng nói trầm khàn vang lên: “Ba ngày sau. Ở Mae Sai.” Một câu - gọn, nặng, như viên đạn cắm vào bản đồ. Mã Gia Kỳ dập thuốc, nhếch môi cười. Hắn biết cô nghe thấy. Ngày hôm sau, hắn cho người đưa cô đi. “Ở đây nguy hiểm,” hắn nói, bàn tay siết nhẹ gáy cô. “Ngoan, qua đợt này, chúng ta sẽ sống yên.” Cô ôm hắn, giọng run: “Được.” Cửa xe khép lại. Tiếng bánh xe nghiến qua bùn như kéo lê một bí mật. Cô bắt đầu tính toán. Tới một thị trấn nhỏ, cô viện cớ đi vệ sinh. Hai người đi cùng nhìn nhau, rồi một người theo sau. “Anh đi theo tôi làm gì?” “Bảo vệ cô.” hắn đáp, mắt lạnh như lưỡi dao đặt ngang cổ. Cô nén giận, đang tính cách cắt đuôi. Bất ngờ, một bà cụ đến nài nỉ hắn mua hàng. Cô nhân lúc hắn không để ý chen vào đám đông, mượn điện thoại của một phụ nữ bản địa. Người kia lắc đầu, nói tiếng Shan. Cô chỉ biết lặp lại, khẩn khoản bằng tiếng Anh: “Please, emergency! Police!” Cuối cùng, người phụ nữ miễn cưỡng gật đầu. Cô trốn vào góc chợ, run rẩy bấm số. “Đội trưởng… tôi nghe được… ba ngày sau… Mae Sai… hắn sẽ giao hàng…” Bỗng cô nhớ ra điều gì đó: “Trong cốp xe hắn có đôi ủng chống nước… tôi nghĩ nó liên quan đến kế hoạch của họ…” Giọng cô đứt quãng giữa tiếng mưa và tiếng còi xe. Phía bên kia xác nhận. Cô cúp máy, hòa vào đám đông. Khi quay lại, vệ sĩ đã đập cửa nhà vệ sinh tìm cô. “Tôi bị lạc…” “Đừng giở trò.” hắn kéo cô lên xe, giọng lạnh như mũi dao trong vỏ. Cô tưởng mình may mắn. Nhưng không biết - toàn bộ màn kịch đó là cái bẫy hắn giăng. Là Mã Gia Kỳ cho cô cơ hội. Hai ngày sau, Mae Sai. Rừng rậm phía Nam như mê cung - bùn lầy, lá mục, mùi máu quyện cùng nhựa cây. Đội trưởng cùng lượng lớn cảnh sát mai phục từ rạng sáng, chờ tín hiệu. Thế nhưng đoàn người áo đen lại xuất hiện ở hướng Bắc - nơi mưa xối xả như trút chỉ có một đội cảnh sát đang mai phục. “Đội trưởng, phía Bắc, chúng tôi đang chuẩn bị hành động.” Mã Gia Kỳ ung dung. Hắn tưởng rằng kế hoạch của mình hoàn hảo, rằng hắn đã đánh lạc hướng được cảnh sát, cho đến khi nghe tiếng súng đầu tiên. Hắn sững người nửa giây, rồi nhanh chóng giơ súng bắn trả. Cuộc đấu súng nổ ra trong cơn mưa trắng xóa. Đạn găm vào thân cây, bùn bắn tung lên như những con đỉa sục trong máu. Hắn di chuyển như kẻ thuộc lòng mọi ngóc ngách của địa ngục. Một viên đạn xuyên vai, nhưng hắn vẫn biến vào màn mưa - như bóng ma sinh ra từ khói thuốc phiện. Khi đội trưởng dẫn người đến, chỉ còn hỗn độn: xác, máu, hàng cấm. Ở biệt thự, hai vệ sĩ đã biến mất. Cô nhân cơ hội chạy thoát. Phòng thẩm vấn sáng nhạt, ánh đèn vàng phủ lên khuôn mặt tái đi của cô. Không ai biết kẻ cầm đầu thực sự đang ở đâu. Những tên bị bắt im lặng như được lập trình. Mọi thứ diễn ra quá hoàn hảo, đến mức cô nhận ra kế hoạch này chưa từng thuộc về mình. Điện thoại reo. Số lạ. Giọng nói trầm, quen thuộc: “Cô rất thông minh… nhưng đáng tiếc, đối thủ của cô là tôi.” Cô bật dậy - tín hiệu ngắt. Sim rác. Không dấu vết. Mã Gia Kỳ biến mất như sương trên sông Salween. Ngoài kia, mưa vùng biên lại đổ xuống - nặng như lời thề không ai nghe thấy. Ở nơi ranh giới của thiện và ác, mọi thứ không biến mất - chỉ đổi hình thức tồn tại. Cái thiện có thể thắng một trận, nhưng cái ác thì chưa từng ngủ. Trong vùng đất nơi sinh mạng đổi bằng lợi nhuận, những kẻ như Mã Gia Kỳ không chết - chỉ thay tên, rồi quay lại. #majiaqi #magiaky #tnt #lucky

About