@jonatancadenah: 🤫🤫🤫 @Christian Nodal #fyppppppppppppppppppppppp #christiannodal #nodal #viral #contenido

Jonatan Cadena
Jonatan Cadena
Open In TikTok:
Region: MX
Tuesday 25 June 2024 07:48:39 GMT
624834
69572
49
4043

Music

Download

Comments

inzunzandreac
inzunzandreac :
Compartido en silencio
2024-06-30 05:28:28
390
juancoolmenarz24
️ 𝗝𝗖 ♛ :
Contexto?
2024-07-23 17:41:40
12
alexrodriguez.com1
Alex Paul 🧃 :
🗣Por que no se le hace daño a quién te Ama
2024-09-16 03:55:30
31
rap_tex_011
RAP_TEX_011 :
podrá hacer un asco como persona pero no se puede negar que es un buen artista que nos acompañó a la mayoría de nuestros momentos más tristes y vulnerables
2025-09-03 19:26:32
3
ese.wilo
ese.wilo :
Fr but I think I paid my debt now 😭
2024-09-14 04:01:37
2
jessica.mendez23
Jessica Mendez :
es. silencio😌😌
2024-09-20 04:08:10
0
davealdama
Dave★ :
Ojalá lo “bueno” de artista lo tuviera de padre 🫣🫣🫠
2025-08-26 18:23:37
0
maxrjss
🐸 :
@Leonardo quien bro
2024-07-09 00:10:59
4
henrryhhx
Henry Flores :
👀😅
2024-07-07 14:11:02
2
waxitowaxito
𝕯.🧿 :
💀
2025-03-14 03:52:27
1
pato_masamune
unpato🌓 :
😞
2025-09-06 01:15:46
1
sgxh123
Hugo sg :
😭
2025-08-24 04:47:36
0
gustavo_martinez91
gustavo_martinez91 :
😂
2025-10-05 22:44:54
0
chavarriaaa19
Eduardo Chavarria :
😻😻😻
2025-10-16 04:44:49
0
gato_kss
gato :
🥰
2025-09-01 02:03:07
0
brena____zz
brena__ :
💔
2025-11-01 23:30:29
0
lalylp2
𝐿𝒾𝒸. 𝒳𝒾𝓉𝓁𝒶𝓁𝓎 🖍 :
🥰
2025-08-28 07:15:54
0
miguel.betancourt420
Miguel Betancourtr :
🥰
2025-05-18 00:38:45
0
gabo.i09
Gabo :
😁
2025-05-29 05:22:56
0
richard_98_miranda
Richard Miranda Santillan :
😘
2025-08-22 20:17:05
0
kizz_lzz
Claudio Vz :
😂😂😂
2025-07-13 06:23:54
0
coralnizadoo
Coral Nizadoo :
😂😂😂
2025-10-10 17:37:50
0
mjc_276
M :
@Danny
2025-04-24 00:51:06
0
To see more videos from user @jonatancadenah, please go to the Tikwm homepage.

Other Videos

【Đoản】Chủ Quyền  —Lang x Đồ— Căn phòng nhỏ thoáng mùi ẩm, đèn vàng hắt xuống nền gạch cũ kỹ. Khi cửa mở ra, bóng dáng cao lớn che gần nửa khung cửa. “Thẩm Tổng…?” – Cao Đồ bất ngờ. Thẩm Văn Lang không đáp ngay, chỉ nhìn cậu vài giây, như xác nhận người trước mặt vẫn ổn, mới bước vào. “Ba ngày phép không lý do.”   Giọng hắn nhàn nhạt, giống như lời trách nhẹ nhưng không mang tức giận. “Thư ký của tôi biến mất thế này, tôi không nên hỏi thăm sao?” Cậu hơi cúi đầu, luống cuống pha trà. Hắn ung dung ngồi xuống, tháo cà vạt, thoáng thả lỏng như thể nơi đây là lãnh địa của mình. Không khí ban đầu không quá căng. Hắn hỏi vài câu tình hình sức khỏe, cậu trả lời ngắn gọn. Cho đến lúc cậu nghiêng người rót nước.   Cổ áo trễ xuống một khoảng, lộ ra đường cổ mảnh. Một dấu đỏ nhạt, như vết hickey, ẩn hiện dưới ánh đèn. Ánh mắt Thẩm Văn Lang khựng lại. Hắn im lặng hẳn. Cao Đồ cảm nhận được, theo bản năng đưa tay chỉnh cổ áo. Tim bất giác đập nhanh. “… Bị va thôi.” Cậu lúng túng nói. Khóe môi hắn nhếch lên, nhưng nụ cười không hề ấm. Ánh mắt từ từ tối lại, như gợn sóng dồn về một điểm. “Va?” Hắn nghiêng đầu, giọng thấp xuống, mang ý cười lạnh.  “Tôi chưa từng thấy cú ngã nào lại để dấu y như Omega đánh dấu cả.” Cậu hoảng hốt, muốn giải thích, nhưng lời ra đến môi lại nghẹn lại. Hắn đứng dậy. Bóng dáng cao lớn tiến lại gần từng bước, chậm rãi như đang ép một con mồi lùi về sát góc tường. “Cậu… đang dây dưa với Omega nào?” – hắn hỏi, giọng trầm hẳn, vừa như ghen, vừa như ra lệnh. “Không có.” “Đừng nói dối.”  Bàn tay hắn chặn lên tường, siết chặt không khí quanh cậu.  “Mùi hôm trước trong thang máy, hôm nay lại là dấu này. Cậu tưởng tôi không nhìn ra?” Cao Đồ cắn môi, ngực phập phồng. Hắn tiến thêm một chút, ánh mắt bức bách, ngữ khí sắc như dao: “Là ai? Tên Omega đó… là ai?” “Không có ai cả!” – cậu buột miệng, gần như bật ra trong căng thẳng. Thẩm Văn Lang nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt bùng lên ngọn lửa khó kìm. Lời phủ nhận kia không khiến hắn an tâm, trái lại càng khiến lồng ngực hắn tức nghẹn. Trong giây phút đó, sự ghen tuông lấn át lý trí. Hắn cúi xuống, mạnh mẽ áp môi mình lên môi cậu. Nụ hôn thô bạo, dồn nén. Hắn gần như nghiến răng: “Cao Đồ, nhớ kỹ… nếu trên người cậu có dấu, thì chỉ có thể là của tôi.” Cậu choáng váng, hơi thở loạn nhịp. Hắn siết chặt sau gáy, để lại vệt đỏ mới ngay dưới vết cũ. Không khí căn phòng dần nghẹt lại từ một cuộc thăm hỏi bình thường, bỗng xoay sang một vòng xoáy không thể thoát. Môi vừa rời ra, không khí còn quẩn quanh hơi thở hỗn loạn. Hắn nhìn chằm chằm vào đôi môi ửng đỏ, giọng khàn đi, mang theo ý cười nguy hiểm: “Cậu biết không… dáng vẻ này của cậu, dễ khiến người ta muốn phạm tội lắm.” Ngón tay hắn trượt từ gò má xuống cằm, khẽ nâng lên, buộc cậu phải ngẩng mặt đối diện với ánh mắt u tối của hắn. “Thẩm … Văn Lang…” – giọng Cao Đồ run nhẹ, bàn tay níu chặt vạt áo mình như bấu víu. Hắn cúi thấp hơn, mũi lướt sát qua tai cậu, để lại hơi thở nóng bỏng khiến sống lưng cậu rùng mình. Một nụ hôn nữa rơi xuống, lần này không vội vã mà cố ý dây dưa, như muốn nghiền nát sự chống cự yếu ớt. Cao Đồ chạm tay lên ngực hắn, nhưng sức lực yếu đến nỗi chỉ giống như ve vãn. Thẩm Văn Lang bật cười khẽ, giọng khàn chứa ý trêu chọc: “Đẩy đi? Sao lại run thế này?” Ngón tay hắn khẽ vuốt lên dấu hickey mờ mờ nơi cổ cậu, rồi cúi xuống lưu lại thêm một vệt đỏ đậm khác, ngang ngạnh, chiếm hữu. “Dấu cũ của ai tôi mặc kệ… nhưng dấu mới, chỉ có thể là của tôi.” Cao Đồ hít sâu, tim đập như trống trận, cả người bị ép chặt vào góc tường. Hắn cao lớn, hơi thở nóng hổi phủ trùm, như dã thú đang vờn mồi. “Đừng… đừng như vậy…” – giọng cậu nhỏ như thì thầm. “Muộn rồi.” – hắn cúi xuống, nụ cười nơi khóe môi không che giấu nổi sự ngang ngược, ghen tuông đến phát điên. Nụ hôn tiếp theo rơi xuống mạnh mẽ, càng lúc càng sâu, để lại cậu run rẩy, đôi mắt ướt ướt ngẩng lên như con thỏ nhỏ bị bắt giữ.. #thamvanlamg #caodo #fanfic
【Đoản】Chủ Quyền —Lang x Đồ— Căn phòng nhỏ thoáng mùi ẩm, đèn vàng hắt xuống nền gạch cũ kỹ. Khi cửa mở ra, bóng dáng cao lớn che gần nửa khung cửa. “Thẩm Tổng…?” – Cao Đồ bất ngờ. Thẩm Văn Lang không đáp ngay, chỉ nhìn cậu vài giây, như xác nhận người trước mặt vẫn ổn, mới bước vào. “Ba ngày phép không lý do.” Giọng hắn nhàn nhạt, giống như lời trách nhẹ nhưng không mang tức giận. “Thư ký của tôi biến mất thế này, tôi không nên hỏi thăm sao?” Cậu hơi cúi đầu, luống cuống pha trà. Hắn ung dung ngồi xuống, tháo cà vạt, thoáng thả lỏng như thể nơi đây là lãnh địa của mình. Không khí ban đầu không quá căng. Hắn hỏi vài câu tình hình sức khỏe, cậu trả lời ngắn gọn. Cho đến lúc cậu nghiêng người rót nước. Cổ áo trễ xuống một khoảng, lộ ra đường cổ mảnh. Một dấu đỏ nhạt, như vết hickey, ẩn hiện dưới ánh đèn. Ánh mắt Thẩm Văn Lang khựng lại. Hắn im lặng hẳn. Cao Đồ cảm nhận được, theo bản năng đưa tay chỉnh cổ áo. Tim bất giác đập nhanh. “… Bị va thôi.” Cậu lúng túng nói. Khóe môi hắn nhếch lên, nhưng nụ cười không hề ấm. Ánh mắt từ từ tối lại, như gợn sóng dồn về một điểm. “Va?” Hắn nghiêng đầu, giọng thấp xuống, mang ý cười lạnh. “Tôi chưa từng thấy cú ngã nào lại để dấu y như Omega đánh dấu cả.” Cậu hoảng hốt, muốn giải thích, nhưng lời ra đến môi lại nghẹn lại. Hắn đứng dậy. Bóng dáng cao lớn tiến lại gần từng bước, chậm rãi như đang ép một con mồi lùi về sát góc tường. “Cậu… đang dây dưa với Omega nào?” – hắn hỏi, giọng trầm hẳn, vừa như ghen, vừa như ra lệnh. “Không có.” “Đừng nói dối.” Bàn tay hắn chặn lên tường, siết chặt không khí quanh cậu. “Mùi hôm trước trong thang máy, hôm nay lại là dấu này. Cậu tưởng tôi không nhìn ra?” Cao Đồ cắn môi, ngực phập phồng. Hắn tiến thêm một chút, ánh mắt bức bách, ngữ khí sắc như dao: “Là ai? Tên Omega đó… là ai?” “Không có ai cả!” – cậu buột miệng, gần như bật ra trong căng thẳng. Thẩm Văn Lang nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt bùng lên ngọn lửa khó kìm. Lời phủ nhận kia không khiến hắn an tâm, trái lại càng khiến lồng ngực hắn tức nghẹn. Trong giây phút đó, sự ghen tuông lấn át lý trí. Hắn cúi xuống, mạnh mẽ áp môi mình lên môi cậu. Nụ hôn thô bạo, dồn nén. Hắn gần như nghiến răng: “Cao Đồ, nhớ kỹ… nếu trên người cậu có dấu, thì chỉ có thể là của tôi.” Cậu choáng váng, hơi thở loạn nhịp. Hắn siết chặt sau gáy, để lại vệt đỏ mới ngay dưới vết cũ. Không khí căn phòng dần nghẹt lại từ một cuộc thăm hỏi bình thường, bỗng xoay sang một vòng xoáy không thể thoát. Môi vừa rời ra, không khí còn quẩn quanh hơi thở hỗn loạn. Hắn nhìn chằm chằm vào đôi môi ửng đỏ, giọng khàn đi, mang theo ý cười nguy hiểm: “Cậu biết không… dáng vẻ này của cậu, dễ khiến người ta muốn phạm tội lắm.” Ngón tay hắn trượt từ gò má xuống cằm, khẽ nâng lên, buộc cậu phải ngẩng mặt đối diện với ánh mắt u tối của hắn. “Thẩm … Văn Lang…” – giọng Cao Đồ run nhẹ, bàn tay níu chặt vạt áo mình như bấu víu. Hắn cúi thấp hơn, mũi lướt sát qua tai cậu, để lại hơi thở nóng bỏng khiến sống lưng cậu rùng mình. Một nụ hôn nữa rơi xuống, lần này không vội vã mà cố ý dây dưa, như muốn nghiền nát sự chống cự yếu ớt. Cao Đồ chạm tay lên ngực hắn, nhưng sức lực yếu đến nỗi chỉ giống như ve vãn. Thẩm Văn Lang bật cười khẽ, giọng khàn chứa ý trêu chọc: “Đẩy đi? Sao lại run thế này?” Ngón tay hắn khẽ vuốt lên dấu hickey mờ mờ nơi cổ cậu, rồi cúi xuống lưu lại thêm một vệt đỏ đậm khác, ngang ngạnh, chiếm hữu. “Dấu cũ của ai tôi mặc kệ… nhưng dấu mới, chỉ có thể là của tôi.” Cao Đồ hít sâu, tim đập như trống trận, cả người bị ép chặt vào góc tường. Hắn cao lớn, hơi thở nóng hổi phủ trùm, như dã thú đang vờn mồi. “Đừng… đừng như vậy…” – giọng cậu nhỏ như thì thầm. “Muộn rồi.” – hắn cúi xuống, nụ cười nơi khóe môi không che giấu nổi sự ngang ngược, ghen tuông đến phát điên. Nụ hôn tiếp theo rơi xuống mạnh mẽ, càng lúc càng sâu, để lại cậu run rẩy, đôi mắt ướt ướt ngẩng lên như con thỏ nhỏ bị bắt giữ.. #thamvanlamg #caodo #fanfic

About