Language
English
عربي
Tiếng Việt
русский
français
español
日本語
한글
Deutsch
हिन्दी
简体中文
繁體中文
Home
How To Use
Language
English
عربي
Tiếng Việt
русский
français
español
日本語
한글
Deutsch
हिन्दी
简体中文
繁體中文
Home
Detail
@alotibi.khalid: ##تويوتا #toyota #السيل_الكبير
خالد العتيبي
Open In TikTok:
Region: SA
Monday 22 July 2024 18:08:01 GMT
133229
1815
13
1126
Music
Download
No Watermark .mp4 (
82.85MB
)
No Watermark(HD) .mp4 (
50.19MB
)
Watermark .mp4 (
0MB
)
Music .mp3
Comments
To see more videos from user @alotibi.khalid, please go to the Tikwm homepage.
Other Videos
Gata não me leve a mal #explore #viralvideo #dance
“Nhưng hôm qua,” cô chợt lên tiếng, “em không cần uống thuốc ngủ mà vẫn ngủ ngon.” Anh không đáp. Chỉ một nhịp hít sâu. Đôi tay đặt trên vô lăng khẽ siết lại. Đèn đỏ phía trước bắt họ dừng lại giữa dòng xe thưa thớt. Đôi mắt anh nhìn thẳng, như sợ rằng nếu quay sang nhìn cô, mọi thứ sẽ lại rối tung như ngày họ nói chia tay – hay đúng hơn, ngày cô bị bỏ lại. “Chia tay chứ đâu phải tận thế.” Anh nói, như thể biện hộ cho cả hai. Cô mỉm cười. Nụ cười ấy khiến không gian trong xe lạnh thêm một độ. “Ừ. Em cũng từng nghĩ vậy. Nhưng lúc đó, em mất ngủ cả tháng. Ngủ dậy không biết mình là ai. Bước ra khỏi nhà không biết đang đi đâu. Ăn không biết no, cười không biết thật. Em thấy mình… chết một ít mỗi ngày. Vậy nên, với em… chắc là tận thế thật.” Anh vẫn không nhìn cô. Chỉ ánh đèn đường hắt vào gò má căng thẳng của anh, như vẽ lại gương mặt người đàn ông từng là cả tuổi trẻ của cô. “Anh ổn không?” – cô hỏi. Không phải vì cô còn yêu, mà vì cô từng yêu. Anh khẽ gật. “Cũng như em. Sống thôi. Chứ có ai thực sự ổn đâu.” Một khoảng lặng dài hơn ranh giới giữa những người yêu nhau và người xa lạ. Cô tựa đầu vào cửa kính, mắt nhắm hờ. Trong khoảnh khắc đó, cô không còn giận, không còn trách, cũng không còn hy vọng anh sẽ quay lại. Vì cô biết, đôi khi thứ giữ người ta ở lại không phải là tình yêu, mà là dũng khí để đối diện với những vết nứt đã không thể lành. Và khi một người rời đi không một lời giải thích, thì lời xin lỗi sau này – dù có chân thành đến mấy – cũng chỉ là nước rửa tay sau khi đã lỡ làm đổ máu ai đó. Xe lại chạy. Thành phố lại quay. Nhịp tim của hai con người từng sống trong nhau giờ lệch nhịp, chỉ còn đồng điệu ở tiếng thở dài – cùng lúc. Cô không cần thuốc ngủ nữa. Vì nỗi đau đã chai lì. Và cũng bởi, trong lòng cô, anh không còn là cơn giông – chỉ là một buổi chiều âm u, đã tạnh. Tủ rượu nhỏ nơi góc bếp vẫn còn nửa chai vang đỏ mà cô đã mở từ mấy tuần trước, vẫn chưa uống đến. Cô rót một ly, không cần ly đẹp, không cần kiểu cách. Chỉ cần thứ gì đó đủ cay để khiến tim bớt đau, hoặc khiến ký ức nhạt hơn một chút. Cô ngồi xuống ghế, chân co lên, tay ôm ly rượu. Không bật nhạc. Không mở đèn. Không cần thêm bất kỳ âm thanh nào ngoài những gì vang lên từ bên trong. Và rồi ký ức tự mở cửa bước vào – ngày họ chia tay. Không có nước mắt. Không có cãi vã. Chỉ có anh – đứng nơi khung cửa sổ với vẻ mặt bình thản như đang nói chuyện công việc, và cô – ngồi im lặng như người không còn quyền được lựa chọn. “Anh nghĩ… tụi mình nên dừng lại ở đây.” Câu nói ấy, đơn giản, gọn ghẽ, lịch sự như một tin nhắn kết thúc thuê bao. Không ai vỡ òa. Không ai năn nỉ. Cô chỉ hỏi duy nhất một câu: “Tại sao?” Anh im lặng rất lâu. Rồi đáp: “Anh không biết nữa. Chỉ là… anh mệt.” “Vì em?” – cô hỏi. “Không,” anh lắc đầu. “Vì anh.” Lúc đó, cô chỉ gật đầu. Không khóc. Nhưng khi anh bước ra khỏi căn phòng, căn nhà, cuộc đời cô – cánh cửa ấy đóng lại, cô bỗng dưng thấy… mình không còn ở lại với ai nữa. Cô chỉ còn lại với một phiên bản mình rối rắm và kiệt quệ, từng yêu hết lòng một người không còn ở đó. Ly rượu trên tay cô bây giờ không đủ để say. Nhưng đủ để buốt. Như kỷ niệm – không đủ giết chết cô, nhưng đủ làm tim cô không bao giờ lành hoàn toàn. Ngoài ban công, thành phố vẫn thở. Những chiếc xe máy lao đi trong đêm như chưa từng có cuộc chia tay nào xảy ra. Như chưa từng có một cô gái ngồi đây, nhớ về ngày cô đã đánh mất chính mình trong ánh nhìn vô cảm của người mà cô từng xem là nhà. Cô uống cạn ly. Rượu trôi xuống cổ họng như một sự xác nhận: Cô vẫn còn sống. Nhưng không còn là cô của ngày trước nữa. Và cũng trong đêm đó, lần đầu tiên sau rất lâu, cô không tự hỏi “giá như” nữa. Bởi cô đã hiểu: tình yêu, nếu phải giữ bằng thuốc ngủ và giả vờ, thì thà buông tay – để học cách yêu mình, từ những mảnh vụn còn lại.
@caoimhe
Lmaooo 😂😂#contenido #content #funnyvideos #funny
Мне 24. Я это проходил #мем #юмор #скетч #скетч
it’s my birthday🤍
About
Robot
Legal
Privacy Policy