@makina3175:

Mario 🇺🇸
Mario 🇺🇸
Open In TikTok:
Region: US
Sunday 22 September 2024 18:36:08 GMT
416
64
8
7

Music

Download

Comments

danielaleon633
Daniela Leon633 :
🙏🙏🙏🙏🙏🙏
2024-09-23 01:06:18
1
yoli19531
Yoli🐠🐠 :
🥰🥰🥰
2024-09-22 22:46:13
1
tinalmb25
Tinalmb70 :
🥰🥰🥰
2024-09-22 20:38:57
1
placeres8
user1824564516859 :
👍👍👍👍🥰🥰🥰🌹💋
2024-09-22 20:27:43
1
snritajoss12
MARIA HOCITA03 :
🤔🤔🤔🤔🤔
2024-09-22 20:20:52
1
moralesmorales6431
Morales Morales6436 :
Estoy igual qué tú???
2024-09-22 19:45:02
1
ramirezpako3
pako3 :
❤️❤️❤️
2024-09-22 19:37:02
1
To see more videos from user @makina3175, please go to the Tikwm homepage.

Other Videos

Anh cứ ngỡ rằng. Chỉ cần không gặp nữa, không nhắn tin, không nhìn thấy em, thì anh sẽ quên được em..! Chỉ cần một khoảng lặng đủ dài, một chút bận rộn trong cuộc sống, một vài người mới lướt qua thì trái tim sẽ tự lành, sẽ thôi nhắc tên em trong những cơn mơ chập chờn về đêm. Nhưng không... Hóa ra, quên em không dễ như anh từng nghĩ. Chúng mình chia tay nhau rồi. Anh biết Anh biết rõ cái khoảnh khắc mình rời đi là một dấu chấm hết cho tất cả. Nhưng thứ kết thúc chỉ là những lần gặp gỡ. Còn nỗi nhớ, thì vẫn còn nguyên đó - âm ỉ, dai dẳng, như một vết xước nhỏ nơi lồng ngực, mà mỗi khi khẽ chạm vào, tim anh lại nhói lên từng hồi. Em có biết không... Có những buổi sáng tỉnh dậy, anh vẫn vô thức mở điện thoại, chờ một dòng tin nhắn từ em như ngày cũ. Có những chiều tan làm, anh vẫn đi ngang qua con đường quen, chỉ để tìm lại bóng dáng một người - mà anh biết chắc sẽ không còn xuất hiện nữa. Và có những đêm... anh nằm yên trong bóng tối, tim bỗng thắt lại khi nhớ đến một câu nói  bình thường em từng nói. Chỉ là một câu nói thôi, nhưng đủ để nước mắt lại rơi ... Hóa ra...anh vẫn chưa quên được em . Dù miệng thì luôn bảo ổn rồi, ổn lâu rồi. Dù cười nói với mọi người rằng anh mạnh mẽ lắm, rằng anh chẳng còn bận tâm đến nữa. Nhưng chỉ mình anh biết - mỗi khi đối diện với những khoảng trống, với chính lòng mình, thì hình bóng em vẫn hiện về rõ ràng, sống động, và đau đến không thở nổi. Em là vết thương mà anh không nỡ chữa lành. Là ký ức mà anh chẳng thể xóa đi. Là một đoạn thanh xuân mà anh luôn trân trọng - dù đoạn ấy đã kết thúc bằng nước mắt. Cảm ơn em vì đã từng ghé qua cuộc đời anh. Dù ngắn ngủi, dù không trọn vẹn nhưng anh chưa từng hối hận. Cảm ơn em vì đã khiến anh biết thế nào là yêu một người đến tận cùng mà chẳng cần đáp lại Và cũng cảm ơn em vì đã để lại trong anh một khoảng trống - để mỗi khi trái tim nhói lên, anh biết rằng mình đã từng yêu, từng đau, từng sống thật với cảm xúc của mình. Có thể ngày mai, tháng sau, hay vài năm nữa, anh sẽ học cách buông tay. Nhưng hôm nay, ngay giờ phút này, Anh vẫn muốn thừa nhận thật lòng rằng: Anh vẫn còn nhớ em. Rất nhiều…
Anh cứ ngỡ rằng. Chỉ cần không gặp nữa, không nhắn tin, không nhìn thấy em, thì anh sẽ quên được em..! Chỉ cần một khoảng lặng đủ dài, một chút bận rộn trong cuộc sống, một vài người mới lướt qua thì trái tim sẽ tự lành, sẽ thôi nhắc tên em trong những cơn mơ chập chờn về đêm. Nhưng không... Hóa ra, quên em không dễ như anh từng nghĩ. Chúng mình chia tay nhau rồi. Anh biết Anh biết rõ cái khoảnh khắc mình rời đi là một dấu chấm hết cho tất cả. Nhưng thứ kết thúc chỉ là những lần gặp gỡ. Còn nỗi nhớ, thì vẫn còn nguyên đó - âm ỉ, dai dẳng, như một vết xước nhỏ nơi lồng ngực, mà mỗi khi khẽ chạm vào, tim anh lại nhói lên từng hồi. Em có biết không... Có những buổi sáng tỉnh dậy, anh vẫn vô thức mở điện thoại, chờ một dòng tin nhắn từ em như ngày cũ. Có những chiều tan làm, anh vẫn đi ngang qua con đường quen, chỉ để tìm lại bóng dáng một người - mà anh biết chắc sẽ không còn xuất hiện nữa. Và có những đêm... anh nằm yên trong bóng tối, tim bỗng thắt lại khi nhớ đến một câu nói bình thường em từng nói. Chỉ là một câu nói thôi, nhưng đủ để nước mắt lại rơi ... Hóa ra...anh vẫn chưa quên được em . Dù miệng thì luôn bảo ổn rồi, ổn lâu rồi. Dù cười nói với mọi người rằng anh mạnh mẽ lắm, rằng anh chẳng còn bận tâm đến nữa. Nhưng chỉ mình anh biết - mỗi khi đối diện với những khoảng trống, với chính lòng mình, thì hình bóng em vẫn hiện về rõ ràng, sống động, và đau đến không thở nổi. Em là vết thương mà anh không nỡ chữa lành. Là ký ức mà anh chẳng thể xóa đi. Là một đoạn thanh xuân mà anh luôn trân trọng - dù đoạn ấy đã kết thúc bằng nước mắt. Cảm ơn em vì đã từng ghé qua cuộc đời anh. Dù ngắn ngủi, dù không trọn vẹn nhưng anh chưa từng hối hận. Cảm ơn em vì đã khiến anh biết thế nào là yêu một người đến tận cùng mà chẳng cần đáp lại Và cũng cảm ơn em vì đã để lại trong anh một khoảng trống - để mỗi khi trái tim nhói lên, anh biết rằng mình đã từng yêu, từng đau, từng sống thật với cảm xúc của mình. Có thể ngày mai, tháng sau, hay vài năm nữa, anh sẽ học cách buông tay. Nhưng hôm nay, ngay giờ phút này, Anh vẫn muốn thừa nhận thật lòng rằng: Anh vẫn còn nhớ em. Rất nhiều…

About