@camival_bw_fasnet: Wild witches take off girls shoes and socks #fasnet2025 #fasnet #viral_video #fu #foru #forupage #carnival #tradition #hexen #watchtillend #watchtillend #foryoupage❤️❤️ #parade

camival_bw_fasnet
camival_bw_fasnet
Open In TikTok:
Region: DE
Wednesday 30 October 2024 17:34:01 GMT
135436
1737
30
111

Music

Download

Comments

7timur4
7timur4 :
die wissen bescheid
2024-11-04 16:36:42
5
rolfinegeta
rolfinegeta :
Ich würde die Socken mitnehmen 😂
2024-11-02 15:25:37
14
fabian1339
Fabian :
Wie kommt es noch gleich dazu das denen die Schuhe( mit Schnürsenkel und Socken ausgezogen werden ?
2025-04-27 17:24:36
1
wissenswert_e
WissensWerte :
Glückselige Fasnet!
2025-02-21 15:16:23
1
adri_nac
xX_4dri4n07Nac_Xx :
mi tipo de festival
2025-06-26 18:58:13
0
carsteneike112
Carsten E :
😂😂😂😂
2024-11-13 11:59:42
2
bijan.yagdiran
Bijan Yagdiran :
😂😂😂
2024-12-22 17:52:15
1
bijan.yagdiran
Bijan Yagdiran :
🎁🎁🎁
2024-12-22 17:52:16
1
bijan.yagdiran
Bijan Yagdiran :
🎁🎁🎁
2024-12-22 17:52:14
1
just926
just926 :
👍👍👍
2024-11-30 07:09:10
1
eunwoolee355
은우! :
😁
2025-07-29 11:00:48
0
user7632859952919
user7632859952919 :
😁
2025-07-26 13:36:22
0
user6846075
Marcos :
😁😁😁
2025-07-09 15:26:54
0
mikel.rh1
Mikel.RH :
😁
2025-07-04 17:47:16
0
mariaaaa2944
Mariaaaa2944 :
😆😆
2025-06-28 16:11:13
0
larsnijboer492
larsnijboer492 :
🎄
2025-06-11 18:03:26
0
vel_e21
user1728491025246 :
😁
2025-05-20 19:04:31
0
chepelemus7
🇸🇻 🇺🇲𝐌𝐀𝐑𝐓𝐈𝐍𝐄𝐙 🥷🎖 :
👍
2025-04-11 23:09:51
0
mamamelone2
Schwarze Rose 🌹 :
🥰
2025-03-13 13:49:59
0
nooxy12
NØXŸ :
🥰
2025-02-26 18:43:39
0
nooxy12
NØXŸ :
😂
2025-02-26 18:43:40
0
user2256324443297
user2256324443297 :
😁😁😁
2025-02-25 20:40:25
0
jack_mila1
jack_mila :
😁
2025-02-06 14:01:24
0
camival_bw_fasnet
camival_bw_fasnet :
Wir planen für die kommende Kampagne 2025 mindestens 20 Umzüge. Schaut gerne auf unserem Kanal vorbei! 😊
2024-10-30 19:46:32
4
To see more videos from user @camival_bw_fasnet, please go to the Tikwm homepage.

Other Videos

Dưới đây là một caption buồn dài khoảng 950 chữ, mang phong cách trầm lắng, nội tâm, pha chút suy tư và cô đơn phù hợp để đăng kèm ảnh tâm trạng, hoàng hôn, hoặc một buổi đêm yên tĩnh: Có những ngày, ta chỉ muốn im lặng. Không nói, không cười, không cần giải thích bất cứ điều gì. Chỉ muốn trốn khỏi tất cả những ồn ào, những lời nói giả tạo, những ánh mắt như soi thấu cả tâm can. Có lẽ ai rồi cũng có lúc thấy lòng mình trống rỗng đến mức chẳng biết mình đang buồn vì điều gì, chỉ thấy tim nặng trĩu, như mang theo cả bầu trời u ám trong lồng ngực. Đôi khi, buồn không phải vì một chuyện gì quá lớn, mà vì những điều nhỏ nhặt cộng dồn. Một câu nói vô tình, một người từng thân giờ xa lạ, một kỷ niệm chợt ùa về giữa lúc chẳng ai nhắc đến. Buồn vì nhớ, buồn vì thương, buồn vì mất mát những điều chẳng thể gọi tên. Càng trưởng thành, ta càng giỏi giấu cảm xúc, nhưng cũng càng cô đơn trong chính thế giới của mình. Có những đêm nằm nghe gió thổi qua khe cửa, lòng như gợn sóng. Cảm giác trống trải ấy len lỏi vào từng hơi thở. Muốn khóc, mà nước mắt chẳng rơi. Muốn nói, mà chẳng biết nói cùng ai. Càng cố tỏ ra mạnh mẽ, càng thấy mình yếu đuối. Càng cười nhiều, càng thấy lòng trống rỗng. Người ta thường nói “rồi sẽ ổn thôi”, nhưng đôi khi, “ổn” chỉ là cách ta tự an ủi bản thân rằng mình vẫn còn đủ sức để bước tiếp, dù trong lòng chẳng còn chút bình yên nào. Ta bắt đầu học cách im lặng trước mọi tổn thương, học cách mỉm cười khi lòng đang rối bời. Học cách giấu nỗi buồn sau những dòng trạng thái vô nghĩa, học cách nói “không sao” ngay cả khi trái tim đang rỉ máu. Cuộc sống là vậy, không ai có thể luôn vui vẻ mãi, chỉ là ai che giấu giỏi hơn mà thôi. Có những người xuất hiện như ánh nắng, sưởi ấm ta giữa ngày đông lạnh, rồi rời đi cũng nhanh như một cơn gió, để lại phía sau là khoảng trống chẳng ai lấp nổi. Thời gian trôi, mọi thứ dần nhạt. Những lời hứa, những cảm xúc tưởng như sâu đậm cũng trở thành dĩ vãng. Ta tập quen với việc không còn ai nhắn tin hỏi thăm, quen với việc tự đi, tự ăn, tự an ủi mình. Dần dần, ta chẳng còn mong đợi điều gì từ ai nữa, cũng chẳng còn trách móc ai vì đã quên mình. Vì sau cùng, ai rồi cũng bận rộn với cuộc sống của riêng họ, chẳng ai có thể mãi ở lại chỉ để lắng nghe nỗi buồn của ta. Buồn là thứ cảm xúc khó nắm bắt nhất. Nó không ồn ào, không dữ dội, mà âm ỉ, nhẹ nhàng, nhưng dai dẳng. Như cơn mưa phùn rả rích ngày đông — không làm ta ướt đẫm, nhưng khiến lòng lạnh ngắt. Có đôi khi, ta chẳng cần ai hiểu, chỉ cần ai đó ở bên, im lặng cùng ta thôi cũng đủ. Nhưng thật hiếm hoi để tìm được một người như thế giữa cuộc đời này. Có lẽ, buồn cũng là một phần tất yếu của cuộc sống. Nhờ có buồn, ta mới biết trân trọng niềm vui. Nhờ có mất mát, ta mới học được cách giữ gìn. Và nhờ có cô đơn, ta mới học được cách yêu thương chính mình. Dù chẳng dễ dàng, nhưng ta vẫn phải học cách mỉm cười, dù lòng còn đau. Phải học cách đứng dậy, dù vết thương vẫn chưa lành. Cuộc đời không chờ ai, và nỗi buồn nào rồi cũng sẽ qua, chỉ là ta có đủ kiên nhẫn để chờ đến khi nó qua đi hay không mà thôi. Đêm vẫn dài, gió vẫn thổi, và ta vẫn ngồi đây – giữa những dòng suy nghĩ chẳng có điểm dừng. Có lẽ mai sẽ khác, có lẽ chẳng khác gì hôm nay. Nhưng ít nhất, ta vẫn còn có thể thở, có thể cảm nhận, có thể sống. Đó là điều duy nhất giúp ta tin rằng, dù hôm nay có buồn đến mấy, thì ngày mai vẫn có thể mỉm cười thêm một lần nữa.#xuhuongtiktok #fyppppppppppppppppppppppp #timmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmm #ff #xuhuongtiktok
Dưới đây là một caption buồn dài khoảng 950 chữ, mang phong cách trầm lắng, nội tâm, pha chút suy tư và cô đơn phù hợp để đăng kèm ảnh tâm trạng, hoàng hôn, hoặc một buổi đêm yên tĩnh: Có những ngày, ta chỉ muốn im lặng. Không nói, không cười, không cần giải thích bất cứ điều gì. Chỉ muốn trốn khỏi tất cả những ồn ào, những lời nói giả tạo, những ánh mắt như soi thấu cả tâm can. Có lẽ ai rồi cũng có lúc thấy lòng mình trống rỗng đến mức chẳng biết mình đang buồn vì điều gì, chỉ thấy tim nặng trĩu, như mang theo cả bầu trời u ám trong lồng ngực. Đôi khi, buồn không phải vì một chuyện gì quá lớn, mà vì những điều nhỏ nhặt cộng dồn. Một câu nói vô tình, một người từng thân giờ xa lạ, một kỷ niệm chợt ùa về giữa lúc chẳng ai nhắc đến. Buồn vì nhớ, buồn vì thương, buồn vì mất mát những điều chẳng thể gọi tên. Càng trưởng thành, ta càng giỏi giấu cảm xúc, nhưng cũng càng cô đơn trong chính thế giới của mình. Có những đêm nằm nghe gió thổi qua khe cửa, lòng như gợn sóng. Cảm giác trống trải ấy len lỏi vào từng hơi thở. Muốn khóc, mà nước mắt chẳng rơi. Muốn nói, mà chẳng biết nói cùng ai. Càng cố tỏ ra mạnh mẽ, càng thấy mình yếu đuối. Càng cười nhiều, càng thấy lòng trống rỗng. Người ta thường nói “rồi sẽ ổn thôi”, nhưng đôi khi, “ổn” chỉ là cách ta tự an ủi bản thân rằng mình vẫn còn đủ sức để bước tiếp, dù trong lòng chẳng còn chút bình yên nào. Ta bắt đầu học cách im lặng trước mọi tổn thương, học cách mỉm cười khi lòng đang rối bời. Học cách giấu nỗi buồn sau những dòng trạng thái vô nghĩa, học cách nói “không sao” ngay cả khi trái tim đang rỉ máu. Cuộc sống là vậy, không ai có thể luôn vui vẻ mãi, chỉ là ai che giấu giỏi hơn mà thôi. Có những người xuất hiện như ánh nắng, sưởi ấm ta giữa ngày đông lạnh, rồi rời đi cũng nhanh như một cơn gió, để lại phía sau là khoảng trống chẳng ai lấp nổi. Thời gian trôi, mọi thứ dần nhạt. Những lời hứa, những cảm xúc tưởng như sâu đậm cũng trở thành dĩ vãng. Ta tập quen với việc không còn ai nhắn tin hỏi thăm, quen với việc tự đi, tự ăn, tự an ủi mình. Dần dần, ta chẳng còn mong đợi điều gì từ ai nữa, cũng chẳng còn trách móc ai vì đã quên mình. Vì sau cùng, ai rồi cũng bận rộn với cuộc sống của riêng họ, chẳng ai có thể mãi ở lại chỉ để lắng nghe nỗi buồn của ta. Buồn là thứ cảm xúc khó nắm bắt nhất. Nó không ồn ào, không dữ dội, mà âm ỉ, nhẹ nhàng, nhưng dai dẳng. Như cơn mưa phùn rả rích ngày đông — không làm ta ướt đẫm, nhưng khiến lòng lạnh ngắt. Có đôi khi, ta chẳng cần ai hiểu, chỉ cần ai đó ở bên, im lặng cùng ta thôi cũng đủ. Nhưng thật hiếm hoi để tìm được một người như thế giữa cuộc đời này. Có lẽ, buồn cũng là một phần tất yếu của cuộc sống. Nhờ có buồn, ta mới biết trân trọng niềm vui. Nhờ có mất mát, ta mới học được cách giữ gìn. Và nhờ có cô đơn, ta mới học được cách yêu thương chính mình. Dù chẳng dễ dàng, nhưng ta vẫn phải học cách mỉm cười, dù lòng còn đau. Phải học cách đứng dậy, dù vết thương vẫn chưa lành. Cuộc đời không chờ ai, và nỗi buồn nào rồi cũng sẽ qua, chỉ là ta có đủ kiên nhẫn để chờ đến khi nó qua đi hay không mà thôi. Đêm vẫn dài, gió vẫn thổi, và ta vẫn ngồi đây – giữa những dòng suy nghĩ chẳng có điểm dừng. Có lẽ mai sẽ khác, có lẽ chẳng khác gì hôm nay. Nhưng ít nhất, ta vẫn còn có thể thở, có thể cảm nhận, có thể sống. Đó là điều duy nhất giúp ta tin rằng, dù hôm nay có buồn đến mấy, thì ngày mai vẫn có thể mỉm cười thêm một lần nữa.#xuhuongtiktok #fyppppppppppppppppppppppp #timmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmm #ff #xuhuongtiktok

About