@itsallabout_the_barbecue: Thoughts on judging standards for Kids Q. Follow us on Facebook, Instagram, or subscribe to YouTube to watch and comment Live! #bbq #bbqtiktok #bbqfood #bbqlife #itsallaboutthebarbecue #food #itsallaboutthebarbecue #food #thursdaynightbbqchat #bbqlovers #bbqpodcast #podcast #girlscangril

It’s all about the Barbecue
It’s all about the Barbecue
Open In TikTok:
Region: US
Monday 04 November 2024 12:41:17 GMT
524
6
0
0

Music

Download

Comments

There are no more comments for this video.
To see more videos from user @itsallabout_the_barbecue, please go to the Tikwm homepage.

Other Videos

“Phải làm mẹ rồi, mới hiểu thấm thía nỗi lòng của cha mẹ… mới thương cha mẹ gấp bội phần mà đôi khi chỉ biết im lặng nhìn về phía họ.” Lúc nhỏ, mình từng nghĩ cha mẹ là siêu nhân – không bao giờ mệt, không bao giờ yếu lòng, lúc nào cũng mạnh mẽ che chở cho mình. Nhưng lớn lên, rồi làm mẹ, mới thấy hóa ra cha mẹ cũng chỉ là những con người bình thường, cũng biết mỏi mệt, cũng có lúc muốn gục ngã… chỉ là họ chưa từng cho mình thấy. Giờ mình có con, mới biết để nuôi một đứa trẻ lớn lên bình an là cả một hành trình dài đầy nước mắt, hy sinh và thầm lặng. Mỗi lần con ốm, mình lại nhớ đến cha mẹ những năm xưa – những đêm không ngủ, những lần tất tả đưa mình đi bệnh viện, những cái ôm lúc mình ho, sốt, quấy khóc… Vậy mà bây giờ, khi cha mẹ đang bệnh, mình lại chẳng thể làm gì nhiều. Bận con nhỏ, bận cơm áo… nhiều khi chỉ kịp gọi một cuộc điện thoại, hỏi vội:
“Phải làm mẹ rồi, mới hiểu thấm thía nỗi lòng của cha mẹ… mới thương cha mẹ gấp bội phần mà đôi khi chỉ biết im lặng nhìn về phía họ.” Lúc nhỏ, mình từng nghĩ cha mẹ là siêu nhân – không bao giờ mệt, không bao giờ yếu lòng, lúc nào cũng mạnh mẽ che chở cho mình. Nhưng lớn lên, rồi làm mẹ, mới thấy hóa ra cha mẹ cũng chỉ là những con người bình thường, cũng biết mỏi mệt, cũng có lúc muốn gục ngã… chỉ là họ chưa từng cho mình thấy. Giờ mình có con, mới biết để nuôi một đứa trẻ lớn lên bình an là cả một hành trình dài đầy nước mắt, hy sinh và thầm lặng. Mỗi lần con ốm, mình lại nhớ đến cha mẹ những năm xưa – những đêm không ngủ, những lần tất tả đưa mình đi bệnh viện, những cái ôm lúc mình ho, sốt, quấy khóc… Vậy mà bây giờ, khi cha mẹ đang bệnh, mình lại chẳng thể làm gì nhiều. Bận con nhỏ, bận cơm áo… nhiều khi chỉ kịp gọi một cuộc điện thoại, hỏi vội: "Hôm nay có đỡ hơn chưa?” rồi lại vội cúp máy vì tiếng con khóc. Mình thấy day dứt. Tự trách bản thân chưa đủ trưởng thành, chưa thể trở thành chỗ dựa cho cha mẹ như cái cách họ từng vững chãi vì mình. Cha mẹ mình chưa già, nhưng bệnh tật đã bắt đầu gõ cửa. Mình chỉ mong thời gian trôi chậm lại một chút, để có thêm cơ hội gần gũi, để được làm một điều gì đó cho cha mẹ – dù nhỏ thôi, cũng là lòng biết ơn mình cất giấu bao lâu nay. Sau này, nếu mẹ có già, nếu mẹ có lú lẫn, có hay quên đường về hay nhắc hoài chuyện cũ… con có đủ kiên nhẫn, đủ dịu dàng, để ở bên mẹ — như cái cách mẹ đã từng lặng lẽ yêu thương và nâng niu con cả một đời không?

About