@vemdp: Mundur bang🙏🏻

Itsmevema
Itsmevema
Open In TikTok:
Region: ID
Wednesday 23 April 2025 11:55:37 GMT
12774
1654
7
7

Music

Download

Comments

andrian_rendhy28
Andrian Rendhy 28 :
premium ini 😁
2025-04-25 09:40:32
3
asbarhariansyah1
asbar harianyah :
slam kk dri kaltim
2025-04-25 02:05:02
1
mattsadow1
mattsadow99 :
❤️❤️❤️🤗🤗🤗
2025-04-23 21:55:07
2
sayang1936
𝙳𝚎𝚠𝚊 0357 :
🥰
2025-04-25 06:53:42
1
javierunj
diasjavier :
🤏🤏
2025-04-24 15:49:16
1
duaserangkai2
putra jaguar :
😏😏
2025-04-23 14:38:53
1
riski_23tangerang
Riski Tangerang :
Assalamualaikum Warahmatullahi Wabarakatuh Selamat Sore Kak Ijin Follback Tiktok Thank's 🙏🏽 🙏🏽
2025-04-25 09:37:40
1
To see more videos from user @vemdp, please go to the Tikwm homepage.

Other Videos

Cuộc đời, nhìn kỹ, giống như một cây bút chì. Khi mới bắt đầu, ta sắc sảo, đầy mong đợi và khát vọng. Nhưng càng viết, càng đi, mỗi va chạm, mỗi tổn thương, mỗi lần vấp ngã… đều mài ta bớt sắc, bớt gấp, bớt bồng bột. Có người chưa kịp học cách kiên nhẫn, đã vội gãy. Có người chưa kịp hiểu mình, đã kiệt sức giữa chừng. Nhưng nếu biết bền lòng, biết chấp nhận, biết chuyển hóa, cây bút chì cuộc đời ấy lại có thể vẽ nên những đường nét đẹp nhất, trên tờ giấy trắng tinh lặng của số phận. Càng đi qua nhiều, con người ta càng trầm. Không phải vì cạn lời, mà vì hiểu rằng: không phải ai cũng chịu nghe, và không phải ai cũng đứng đúng vị trí để hiểu nỗi lòng ta. Nhiều người chỉ đến khi tóc đã pha sương mới học được nghệ thuật im lặng. Không phải vì yếu mềm, mà vì đã thôi cần phải chứng minh điều gì với ai. Thôi tranh thắng một cuộc cãi vã chẳng đem lại bình yên. Thôi giữ chặt cái tôi khiến lòng thêm chật hẹp. Trưởng thành là khi ta nhận ra: đời không chỉ có đúng và sai, cũng chẳng có ranh giới cố định nào gọi là chân lý. Mỗi trải nghiệm là một lớp học, và sự hiểu biết chỉ đến khi ta đủ lùi lại để nhìn sâu vào chính mình. Khi ấy, ta bắt đầu biết chọn im. Biết lùi một bước để lòng rộng hơn. Biết buông một điều để tâm được nhẹ. Không phải đầu hàng — mà là yêu lấy sự bình yên của chính mình. Rồi ta thay đổi. Ít phản ứng hơn. Ít tranh hơn. Không còn cố giữ những quan niệm cũ kỹ đã từng xem là không thể lay chuyển. Và từ sự buông bỏ ấy, tự do bên trong khẽ mở ra. Cuộc sống là một hành trình rèn tâm. Ta đi giữa đời, ta va, ta đau, ta hiểu… rồi ta lớn lên. Từ một người muốn được “nghe mình”, ta trở thành người biết “lặng mà nghe đời”. Từ một người muốn “đúng”, ta trở thành người muốn “thấu”. Trưởng thành là khi những thứ từng rực rỡ trong lòng dần rơi xuống: sự nồng nhiệt chẳng cần lý do, cái gan dạ yêu – ghét thẳng thắn, sự liều lĩnh của tuổi trẻ. Chúng không mất đi, chỉ biến thành ánh sáng âm thầm bên trong — khiến cuộc đời ta sâu sắc và nhiều tầng nghĩa hơn. Đời là hành trình dài, dài đến mức ta chẳng thể nắm hết trong một cái nhìn. Đừng chỉ nghĩ đến đích mà bỏ lỡ những đoạn đường có hoa nở hai bên. Đừng sợ dừng lại ở nơi đầy mưa — vì đôi khi chính những giọt nước mắt ấy đã làm tâm hồn ta trong trẻo hơn. Ở cuối con đường, đi nhanh hay chậm chẳng còn quan trọng. Đi sâu mới là điều đáng nhớ. Chúc bạn — người đang lặng lẽ đọc những dòng này — luôn đủ mạnh mẽ để tiếp tục, đủ dịu dàng để lắng nghe nhịp đập của chính mình và đủ bình yên để cảm nhận từng hơi thở đang trôi qua trong kiếp sống này. #tinhthuc #phathoc #suyngam #nhansinh #hatgiongtinhthuc
Cuộc đời, nhìn kỹ, giống như một cây bút chì. Khi mới bắt đầu, ta sắc sảo, đầy mong đợi và khát vọng. Nhưng càng viết, càng đi, mỗi va chạm, mỗi tổn thương, mỗi lần vấp ngã… đều mài ta bớt sắc, bớt gấp, bớt bồng bột. Có người chưa kịp học cách kiên nhẫn, đã vội gãy. Có người chưa kịp hiểu mình, đã kiệt sức giữa chừng. Nhưng nếu biết bền lòng, biết chấp nhận, biết chuyển hóa, cây bút chì cuộc đời ấy lại có thể vẽ nên những đường nét đẹp nhất, trên tờ giấy trắng tinh lặng của số phận. Càng đi qua nhiều, con người ta càng trầm. Không phải vì cạn lời, mà vì hiểu rằng: không phải ai cũng chịu nghe, và không phải ai cũng đứng đúng vị trí để hiểu nỗi lòng ta. Nhiều người chỉ đến khi tóc đã pha sương mới học được nghệ thuật im lặng. Không phải vì yếu mềm, mà vì đã thôi cần phải chứng minh điều gì với ai. Thôi tranh thắng một cuộc cãi vã chẳng đem lại bình yên. Thôi giữ chặt cái tôi khiến lòng thêm chật hẹp. Trưởng thành là khi ta nhận ra: đời không chỉ có đúng và sai, cũng chẳng có ranh giới cố định nào gọi là chân lý. Mỗi trải nghiệm là một lớp học, và sự hiểu biết chỉ đến khi ta đủ lùi lại để nhìn sâu vào chính mình. Khi ấy, ta bắt đầu biết chọn im. Biết lùi một bước để lòng rộng hơn. Biết buông một điều để tâm được nhẹ. Không phải đầu hàng — mà là yêu lấy sự bình yên của chính mình. Rồi ta thay đổi. Ít phản ứng hơn. Ít tranh hơn. Không còn cố giữ những quan niệm cũ kỹ đã từng xem là không thể lay chuyển. Và từ sự buông bỏ ấy, tự do bên trong khẽ mở ra. Cuộc sống là một hành trình rèn tâm. Ta đi giữa đời, ta va, ta đau, ta hiểu… rồi ta lớn lên. Từ một người muốn được “nghe mình”, ta trở thành người biết “lặng mà nghe đời”. Từ một người muốn “đúng”, ta trở thành người muốn “thấu”. Trưởng thành là khi những thứ từng rực rỡ trong lòng dần rơi xuống: sự nồng nhiệt chẳng cần lý do, cái gan dạ yêu – ghét thẳng thắn, sự liều lĩnh của tuổi trẻ. Chúng không mất đi, chỉ biến thành ánh sáng âm thầm bên trong — khiến cuộc đời ta sâu sắc và nhiều tầng nghĩa hơn. Đời là hành trình dài, dài đến mức ta chẳng thể nắm hết trong một cái nhìn. Đừng chỉ nghĩ đến đích mà bỏ lỡ những đoạn đường có hoa nở hai bên. Đừng sợ dừng lại ở nơi đầy mưa — vì đôi khi chính những giọt nước mắt ấy đã làm tâm hồn ta trong trẻo hơn. Ở cuối con đường, đi nhanh hay chậm chẳng còn quan trọng. Đi sâu mới là điều đáng nhớ. Chúc bạn — người đang lặng lẽ đọc những dòng này — luôn đủ mạnh mẽ để tiếp tục, đủ dịu dàng để lắng nghe nhịp đập của chính mình và đủ bình yên để cảm nhận từng hơi thở đang trôi qua trong kiếp sống này. #tinhthuc #phathoc #suyngam #nhansinh #hatgiongtinhthuc

About