@wayneofceresco: Steven seagal spotted in Moscow May 2025 victory Day Russia. #tax #russian #putin #vday #parade #stevenseagal #left #usa #moviestar #hollywood #actor #update #evasion #spotted #sighting #rare #fyp #propaganda #puppet

WayneTheCausality
WayneTheCausality
Open In TikTok:
Region: US
Tuesday 13 May 2025 05:51:28 GMT
1393
27
3
4

Music

Download

Comments

ivana.bolfov
Ivana Bolfová :
🥰🥰🥰
2025-06-02 04:47:41
0
nicolewa69
SweetNickie :
🥺
2025-05-13 08:25:51
0
nicolewa69
SweetNickie :
🥰
2025-05-13 08:25:52
0
To see more videos from user @wayneofceresco, please go to the Tikwm homepage.

Other Videos

Hôm đó, anh nhắn tin khuya. Không là những câu hỏi qua loa. Không là những biểu tượng cảm xúc trống rỗng. Mà là một dòng tin thật – “Mẹ anh ốm.” Cô đã thấy tim mình đập khác đi. Không phải vì vui, mà vì lần đầu tiên, anh cho cô bước vào một phần nào đó của cuộc sống mình. Là chuyện gia đình, là nỗi lo, là sự yếu mềm – thứ mà cô nghĩ: “Chắc chỉ khi người ta thật sự tin ai, mới kể.” Cô mua thuốc. Cô đặt cơm. Cô gửi một lời nhắn nhẹ tênh: “Nếu cần người nói chuyện, em ở đây.” Đêm đó, anh không nhắn lại. Nhưng cô vẫn mỉm cười. Vì nghĩ mình đang là người duy nhất anh nghĩ tới giữa những lúc yếu lòng. Cho đến hôm sau… Cô lướt mạng xã hội, thấy một cô gái khác – đang cười tươi bên cạnh anh, trong khung hình có cả… mẹ anh. Một hộp quà, vài món ăn, một caption kèm trái tim: “Mong bác mau khỏe ạ ❤️” Cô không ghen. Chỉ thấy nhục. Như thể vừa tự viết một bức thư tình dài thêu thùa cảm xúc, rồi phát hiện ra người nhận… chưa từng mở ra xem. Thì ra, anh không cần một người để yêu. Chỉ cần một người để lấp vào khoảng trống, khi người quan trọng nhất vắng mặt. Cô hiểu. Mình chưa từng là lựa chọn. Chỉ là phương án thay thế. Và điều buồn nhất là – cô không giận. Vì giận là còn tin mình có tư cách. Còn cô, đã sống quá lâu trong vùng ranh giới mập mờ, đến mức chẳng biết mình thuộc về đâu trong lòng người ta. Một người bạn từng nói: “Mày có biết vì sao mày đau không? Vì mày cứ nghĩ: khi người ta buồn sẽ cần mình. Nhưng thật ra, người ta chỉ cần được khuây khỏa – bằng bất cứ ai.” Cô im lặng. Lần sau, khi anh nhắn tin: “Anh đang rối quá.” Cô không trả lời. Không vì giận. Mà vì biết – sự hiện diện của cô chẳng khiến nỗi rối đó gỡ ra. Chỉ là một chỗ dựa tạm. Một vai để khóc nhờ, không hơn. Cô cất đi sự nhiệt thành, như cách người ta xếp lại chiếc áo ấm khi mùa đông đã qua. Không tiếc. Nhưng có chút lạnh. Cô từng nghĩ mình đủ mạnh mẽ. Từng viết một tin nhắn chia tay dài đến mấy đoạn, Từng xoá tên anh khỏi danh bạ – không quên lưu lại trong trí nhớ. Từng dặn lòng: “Lần này là thật. Không quay lại nữa.” Và đúng là cô đã rời đi. Một cách chỉn chu. Lặng lẽ. Không làm phiền ai. Cô bắt đầu ngủ sớm. Học cách không kiểm tra điện thoại mỗi sáng. Không nhắc tên anh với bạn bè. Không chờ tin nhắn, không mơ hồ với những cái story mập mờ anh đăng. Cho đến một hôm. Một tin nhắn đến, ngắn gọn: “Em ổn không?” Chỉ ba từ. Không dấu chấm. Không emoji. Chẳng có gì đặc biệt. Nhưng lại đủ để phá tan những gì cô gầy dựng bằng nước mắt. Cô đọc nó, rồi đọc lại. Cô không trả lời. Nhưng cũng không xoá. Vài ngày sau, thêm một dòng nữa: “Anh nhớ em.” Cô đã cười. Không phải cười vì hạnh phúc. Mà là cười vì nhận ra: Trái tim mình ngu đến thế nào. Chỉ cần một lời, anh có thể kéo cô trở lại. Không cần lý do. Không cần giải thích. Anh chẳng cần thay đổi gì – chỉ cần “xuất hiện”. Và cô, như kẻ ngồi cạnh đống tro, chỉ chờ một tia lửa nhỏ để tự thiêu mình lần nữa. Hôm họ gặp lại, anh không nói nhiều. Chỉ nhìn cô, cầm tay, rồi thở dài: “Anh sai rồi.” Cô không hỏi sai gì. Không bắt anh cam kết. Không đòi hứa hẹn. Vì cô biết – người muốn đi, thì lời hứa cũng chẳng giữ được họ. Cô chỉ im lặng. Rồi quay lại, như chưa từng tổn thương. Như chưa từng ngồi khóc một mình đến ba giờ sáng. Như chưa từng viết hàng chục tin nhắn rồi xoá. Như chưa từng bị bỏ rơi – đúng vào ngày sinh nhật. Cô quay lại, như một phản xạ. Không vì tin. Mà vì quá mệt mỏi để bắt đầu với ai khác. Tình yêu ấy… Giống như một cái giày quá chật – cô biết đau, nhưng lại sợ mất. Vì đôi khi, điều duy nhất gắn kết hai người không phải là tình cảm, mà là những nỗi đau chưa kịp gọi tên.
Hôm đó, anh nhắn tin khuya. Không là những câu hỏi qua loa. Không là những biểu tượng cảm xúc trống rỗng. Mà là một dòng tin thật – “Mẹ anh ốm.” Cô đã thấy tim mình đập khác đi. Không phải vì vui, mà vì lần đầu tiên, anh cho cô bước vào một phần nào đó của cuộc sống mình. Là chuyện gia đình, là nỗi lo, là sự yếu mềm – thứ mà cô nghĩ: “Chắc chỉ khi người ta thật sự tin ai, mới kể.” Cô mua thuốc. Cô đặt cơm. Cô gửi một lời nhắn nhẹ tênh: “Nếu cần người nói chuyện, em ở đây.” Đêm đó, anh không nhắn lại. Nhưng cô vẫn mỉm cười. Vì nghĩ mình đang là người duy nhất anh nghĩ tới giữa những lúc yếu lòng. Cho đến hôm sau… Cô lướt mạng xã hội, thấy một cô gái khác – đang cười tươi bên cạnh anh, trong khung hình có cả… mẹ anh. Một hộp quà, vài món ăn, một caption kèm trái tim: “Mong bác mau khỏe ạ ❤️” Cô không ghen. Chỉ thấy nhục. Như thể vừa tự viết một bức thư tình dài thêu thùa cảm xúc, rồi phát hiện ra người nhận… chưa từng mở ra xem. Thì ra, anh không cần một người để yêu. Chỉ cần một người để lấp vào khoảng trống, khi người quan trọng nhất vắng mặt. Cô hiểu. Mình chưa từng là lựa chọn. Chỉ là phương án thay thế. Và điều buồn nhất là – cô không giận. Vì giận là còn tin mình có tư cách. Còn cô, đã sống quá lâu trong vùng ranh giới mập mờ, đến mức chẳng biết mình thuộc về đâu trong lòng người ta. Một người bạn từng nói: “Mày có biết vì sao mày đau không? Vì mày cứ nghĩ: khi người ta buồn sẽ cần mình. Nhưng thật ra, người ta chỉ cần được khuây khỏa – bằng bất cứ ai.” Cô im lặng. Lần sau, khi anh nhắn tin: “Anh đang rối quá.” Cô không trả lời. Không vì giận. Mà vì biết – sự hiện diện của cô chẳng khiến nỗi rối đó gỡ ra. Chỉ là một chỗ dựa tạm. Một vai để khóc nhờ, không hơn. Cô cất đi sự nhiệt thành, như cách người ta xếp lại chiếc áo ấm khi mùa đông đã qua. Không tiếc. Nhưng có chút lạnh. Cô từng nghĩ mình đủ mạnh mẽ. Từng viết một tin nhắn chia tay dài đến mấy đoạn, Từng xoá tên anh khỏi danh bạ – không quên lưu lại trong trí nhớ. Từng dặn lòng: “Lần này là thật. Không quay lại nữa.” Và đúng là cô đã rời đi. Một cách chỉn chu. Lặng lẽ. Không làm phiền ai. Cô bắt đầu ngủ sớm. Học cách không kiểm tra điện thoại mỗi sáng. Không nhắc tên anh với bạn bè. Không chờ tin nhắn, không mơ hồ với những cái story mập mờ anh đăng. Cho đến một hôm. Một tin nhắn đến, ngắn gọn: “Em ổn không?” Chỉ ba từ. Không dấu chấm. Không emoji. Chẳng có gì đặc biệt. Nhưng lại đủ để phá tan những gì cô gầy dựng bằng nước mắt. Cô đọc nó, rồi đọc lại. Cô không trả lời. Nhưng cũng không xoá. Vài ngày sau, thêm một dòng nữa: “Anh nhớ em.” Cô đã cười. Không phải cười vì hạnh phúc. Mà là cười vì nhận ra: Trái tim mình ngu đến thế nào. Chỉ cần một lời, anh có thể kéo cô trở lại. Không cần lý do. Không cần giải thích. Anh chẳng cần thay đổi gì – chỉ cần “xuất hiện”. Và cô, như kẻ ngồi cạnh đống tro, chỉ chờ một tia lửa nhỏ để tự thiêu mình lần nữa. Hôm họ gặp lại, anh không nói nhiều. Chỉ nhìn cô, cầm tay, rồi thở dài: “Anh sai rồi.” Cô không hỏi sai gì. Không bắt anh cam kết. Không đòi hứa hẹn. Vì cô biết – người muốn đi, thì lời hứa cũng chẳng giữ được họ. Cô chỉ im lặng. Rồi quay lại, như chưa từng tổn thương. Như chưa từng ngồi khóc một mình đến ba giờ sáng. Như chưa từng viết hàng chục tin nhắn rồi xoá. Như chưa từng bị bỏ rơi – đúng vào ngày sinh nhật. Cô quay lại, như một phản xạ. Không vì tin. Mà vì quá mệt mỏi để bắt đầu với ai khác. Tình yêu ấy… Giống như một cái giày quá chật – cô biết đau, nhưng lại sợ mất. Vì đôi khi, điều duy nhất gắn kết hai người không phải là tình cảm, mà là những nỗi đau chưa kịp gọi tên.

About