@mommyandusx3: ALMOST THERE MAMAS🫶🏽

mommyandusx3
mommyandusx3
Open In TikTok:
Region: US
Wednesday 14 May 2025 16:24:23 GMT
671
60
7
3

Music

Download

Comments

molly.smith125
Molly Smith🎀🎀🎀 :
You look pretty
2025-05-14 20:59:22
2
sunshineraerae
sunshineraerae :
What happened to the live?
2025-05-15 22:48:47
0
kelly.boone20
NAYNAY💅🏾💋🪩🌸🩰🎀 :
😂😂😂
2025-06-01 09:24:31
1
jamaalbellinger
smooveman :
if the daddy bald 😏dam😂✌️
2025-05-15 21:53:02
1
To see more videos from user @mommyandusx3, please go to the Tikwm homepage.

Other Videos

Hoàng Đức Duy - một cậu nhóc vừa vào đại học, luôn ngoan ngoãn và đứng đầu trong bảng thành tích. Được thầy cô và bạn bè ca ngợi là “con nhà người ta”. Nguyễn Quang Anh - một học sinh năm 2 đại học, buông thả bản thân và là một trap boy chính hiệu. Thầy cô rất nản lòng vì cái cách Nguyễn Quang Anh ăn chơi nhưng không thể nói gì được bởi vì anh luôn mang về nhiều thành tích cho trường, đạt điểm cực cao trong mọi kỳ thi. Sẽ chẳng có gì nếu Đức Duy không phải lòng Quang Anh. Cậu biết hắn ăn chơi trác táng, trap boy chính hiệu nhưng biết làm sao giờ? Yêu thì yêu thôi. Nếu không có tiết, Đức Duy sẽ lẽo đẽo sau Quang Anh, nguyện làm chó cho anh. “Duy, anh khát nước” “Oolong không đường em pha sẵn cho anh rồi này” ——— “Bé, ôm” Đức Duy không nói gì, chỉ ôm anh vào lòng rất thuần thục. ——— “Bé, hôn” “Ứ, qua chỗ vắng người đã” ——— Thầy cô biết được việc chúng nó yêu nhau, chỉ sợ Đức Duy bị đả mà thành tích trượt dốc nên không ngừng khuyên nhủ. Nhưng câu trả lời của nó luôn là… “Em biết, nhưng em sẽ không để chuyện riêng tư của mình xen quá nhiều vào việc học đâu”. Thật ra Quang Anh từ đầu chỉ nghĩ rằng mối quan hệ này rồi một ngày anh sẽ bỏ đi như một điều thuộc dã cháy tàn. Nhưng không, anh cảm thấy thú vị khi một thằng nhóc làm chó cho mình suốt 1 năm mà không hề hé miệng than trách một lời. Và lại, nó luôn hỏi bài anh để học vượt lên, làm cho khoảng cách chúng nó gần hơn. “Anh, giảng cho em bài này”. Quang Anh gật đầu, anh cảm thấy dường như mình thích thằng bé này hơn rồi thì phải. Thích cái cách nó hỏi bài anh, thích cái cách nó luôn lẽo đẽo sau lưng anh, thích cả cái cách nó đáp ứng mọi yêu cầu vô lý của anh. “Chỗ này tính như bình thường là ra. Em nên học mấy cái nâng cao hơn một chút thì sẽ dễ thở hơn nếu học vượt đấy”. Đức Duy mỉm cười, hôn vào má Quang Anh một cái - lời cảm ơn mà Quang Anh đã đặt ra cho nó khi muốn cảm ơn anh. ——— Đức Duy như thường ngày mang cơm cho Quang Anh. Cậu biết, Quang Anh luôn bỏ bữa nên luôn thay đổi thực đơn mỗi ngày để anh không chán. “Anh, em đem cơm” “Ừm” “Anh ăn đi kẻo nguội” Quang Anh hôn vào môi nó - một lời cảm ơn khác mà chỉ anh mới được làm với nó. Quang Anh ngoan ngoãn ăn hết hộp cơm. Đức Duy lúc nào cũng phải nhìn Quang Anh ăn hết mới thôi, lý do là cậu sợ Quang Anh lại nhịn đói. “Duy, khen anh” “Ừm, Quang Anh ngoan lắm” Cậu xoa đầu Quang Anh như khen thưởng, miệng không ngừng nhếch lên như kẻ chiến thắng. Đức Duy biết, Quang Anh không còn đi bar nữa, cậu khiến hắn ngoan ngoãn rồi. Bạn bè và thầy cô bây giờ cũng không khỏi bất ngờ trước việc Quang Anh ngoan ngoãn lạ thường, không rượu bia, không đi bar, không hút thuốc nữa. ——— “Aishh… stress thật đấy” Quang Anh bực bội đi ra cửa sổ rồi châm một điếu thuốc. Anh không còn hút thuốc thường xuyên nữa mà chỉ những khi stress mới châm một điếu. “Anh lại trốn bé hút thuốc à?” Quang Anh không hề cảm thấy chột dạ, ngược lại còn ngang nhiên nhét một điếu vào miệng Đức Duy rồi dúi đầu thuốc bằng miệng của mình vào đầu thuốc lá của Duy để nó cháy. Đức Duy bất ngờ trước hành động này, môi mấp máy không nói nên lời. “A-anh…” “Chưa hút thuốc bao giờ à? Bé?” Đức Duy nuốt nước miếng, chưa bao giờ thấy Quang Anh như này. “Q-Quang Anh…” “Sao? Bé không thích à?” “Kh-không… em thích” “Anh thích bé, thật đấy, yêu anh nhé?” Đức Duy mở to mắt, cậu chưa bao giờ được nghe câu hỏi như trong tưởng tượng của mình. “Với ai anh cũng thế à?” “Không, đi hỏi bạn anh đi, anh chưa bao giờ tỏ tình ai hết, bé yêu ạ” Quang Anh thẳng tay vứt bỏ điếu thuốc, áp sát vào Đức Duy, để mặc cho cái mùi thuốc lá còn quấn quanh cả hai người. “Anh thực sự thích em, bé ạ. Lần này, để anh theo đuổi em” Đức Duy bật cười, cụng trán vào trán Quang Anh. “Không, em không để vợ theo đuổi em đâu, dù chỉ là một trò chơi”. ——— Cre ảnh, idea: @phở 0 hành  #CapRhy #POV
Hoàng Đức Duy - một cậu nhóc vừa vào đại học, luôn ngoan ngoãn và đứng đầu trong bảng thành tích. Được thầy cô và bạn bè ca ngợi là “con nhà người ta”. Nguyễn Quang Anh - một học sinh năm 2 đại học, buông thả bản thân và là một trap boy chính hiệu. Thầy cô rất nản lòng vì cái cách Nguyễn Quang Anh ăn chơi nhưng không thể nói gì được bởi vì anh luôn mang về nhiều thành tích cho trường, đạt điểm cực cao trong mọi kỳ thi. Sẽ chẳng có gì nếu Đức Duy không phải lòng Quang Anh. Cậu biết hắn ăn chơi trác táng, trap boy chính hiệu nhưng biết làm sao giờ? Yêu thì yêu thôi. Nếu không có tiết, Đức Duy sẽ lẽo đẽo sau Quang Anh, nguyện làm chó cho anh. “Duy, anh khát nước” “Oolong không đường em pha sẵn cho anh rồi này” ——— “Bé, ôm” Đức Duy không nói gì, chỉ ôm anh vào lòng rất thuần thục. ——— “Bé, hôn” “Ứ, qua chỗ vắng người đã” ——— Thầy cô biết được việc chúng nó yêu nhau, chỉ sợ Đức Duy bị đả mà thành tích trượt dốc nên không ngừng khuyên nhủ. Nhưng câu trả lời của nó luôn là… “Em biết, nhưng em sẽ không để chuyện riêng tư của mình xen quá nhiều vào việc học đâu”. Thật ra Quang Anh từ đầu chỉ nghĩ rằng mối quan hệ này rồi một ngày anh sẽ bỏ đi như một điều thuộc dã cháy tàn. Nhưng không, anh cảm thấy thú vị khi một thằng nhóc làm chó cho mình suốt 1 năm mà không hề hé miệng than trách một lời. Và lại, nó luôn hỏi bài anh để học vượt lên, làm cho khoảng cách chúng nó gần hơn. “Anh, giảng cho em bài này”. Quang Anh gật đầu, anh cảm thấy dường như mình thích thằng bé này hơn rồi thì phải. Thích cái cách nó hỏi bài anh, thích cái cách nó luôn lẽo đẽo sau lưng anh, thích cả cái cách nó đáp ứng mọi yêu cầu vô lý của anh. “Chỗ này tính như bình thường là ra. Em nên học mấy cái nâng cao hơn một chút thì sẽ dễ thở hơn nếu học vượt đấy”. Đức Duy mỉm cười, hôn vào má Quang Anh một cái - lời cảm ơn mà Quang Anh đã đặt ra cho nó khi muốn cảm ơn anh. ——— Đức Duy như thường ngày mang cơm cho Quang Anh. Cậu biết, Quang Anh luôn bỏ bữa nên luôn thay đổi thực đơn mỗi ngày để anh không chán. “Anh, em đem cơm” “Ừm” “Anh ăn đi kẻo nguội” Quang Anh hôn vào môi nó - một lời cảm ơn khác mà chỉ anh mới được làm với nó. Quang Anh ngoan ngoãn ăn hết hộp cơm. Đức Duy lúc nào cũng phải nhìn Quang Anh ăn hết mới thôi, lý do là cậu sợ Quang Anh lại nhịn đói. “Duy, khen anh” “Ừm, Quang Anh ngoan lắm” Cậu xoa đầu Quang Anh như khen thưởng, miệng không ngừng nhếch lên như kẻ chiến thắng. Đức Duy biết, Quang Anh không còn đi bar nữa, cậu khiến hắn ngoan ngoãn rồi. Bạn bè và thầy cô bây giờ cũng không khỏi bất ngờ trước việc Quang Anh ngoan ngoãn lạ thường, không rượu bia, không đi bar, không hút thuốc nữa. ——— “Aishh… stress thật đấy” Quang Anh bực bội đi ra cửa sổ rồi châm một điếu thuốc. Anh không còn hút thuốc thường xuyên nữa mà chỉ những khi stress mới châm một điếu. “Anh lại trốn bé hút thuốc à?” Quang Anh không hề cảm thấy chột dạ, ngược lại còn ngang nhiên nhét một điếu vào miệng Đức Duy rồi dúi đầu thuốc bằng miệng của mình vào đầu thuốc lá của Duy để nó cháy. Đức Duy bất ngờ trước hành động này, môi mấp máy không nói nên lời. “A-anh…” “Chưa hút thuốc bao giờ à? Bé?” Đức Duy nuốt nước miếng, chưa bao giờ thấy Quang Anh như này. “Q-Quang Anh…” “Sao? Bé không thích à?” “Kh-không… em thích” “Anh thích bé, thật đấy, yêu anh nhé?” Đức Duy mở to mắt, cậu chưa bao giờ được nghe câu hỏi như trong tưởng tượng của mình. “Với ai anh cũng thế à?” “Không, đi hỏi bạn anh đi, anh chưa bao giờ tỏ tình ai hết, bé yêu ạ” Quang Anh thẳng tay vứt bỏ điếu thuốc, áp sát vào Đức Duy, để mặc cho cái mùi thuốc lá còn quấn quanh cả hai người. “Anh thực sự thích em, bé ạ. Lần này, để anh theo đuổi em” Đức Duy bật cười, cụng trán vào trán Quang Anh. “Không, em không để vợ theo đuổi em đâu, dù chỉ là một trò chơi”. ——— Cre ảnh, idea: @phở 0 hành #CapRhy #POV

About