Khỉ trung quốc :
Từ lần đầu gặp em, anh đã biết mình sẽ chẳng thể quên được ánh mắt ấy. Không ồn ào, không rực rỡ, em hiện diện một cách nhẹ nhàng như gió thoảng qua – nhưng để lại cảm giác thật lâu trong lòng người khác.
Em có đôi mắt sâu, lặng như mặt hồ mùa thu, đôi mắt khiến người đối diện không muốn rời đi. Nụ cười của em không rực rỡ, nhưng ấm. Một thứ ấm đủ khiến người ta thấy dễ thở giữa những ngày ngột ngạt. Anh không thể nói chính xác điều gì khiến em đặc biệt, nhưng chính sự giản dị ấy lại trở thành điều không thể thay thế.
Em sống chậm, yêu những điều bình dị: một bản nhạc cũ, một tách trà nóng, những cơn mưa kéo dài không dứt. Em ít nói, nhưng lại luôn hiểu lòng người. Với em, sự dịu dàng không phải là cách thể hiện, mà là bản chất. Em không cần cố gắng để trở nên tử tế, vì em vốn đã thế – nhẹ nhàng, thấu cảm và đầy tinh tế.
Nhưng sau tất cả, điều khiến anh ngưỡng mộ em nhất không phải vẻ ngoài hay sự dịu dàng, mà là cách em mạnh mẽ mà không cần nói ra. Em không khoe những vết thương mình đã chịu, cũng không chờ ai đến an ủi. Em đứng dậy sau những lần vấp ngã như thể chưa từng đau, nhưng anh biết – trái tim ấy đã từng rất tổn thương. Và cũng chính trái tim ấy, vẫn chọn yêu đời, chọn sống tử tế, dù chẳng ai bắt buộc.
Anh không biết mình là gì trong cuộc sống của em. Có thể chỉ là người đi ngang qua. Nhưng với anh, em là một lần gặp – mà cả đời này… anh chẳng thể quên.
2025-08-01 14:14:38