@marybellah15: #videoviralitiktok #videoviralitiktok #videoviralitiktok #videoviralitiktok

Mary B Bellah
Mary B Bellah
Open In TikTok:
Region: KE
Tuesday 20 May 2025 08:28:13 GMT
469534
41568
851
1300

Music

Download

Comments

uncletee12
Uncle Tee🇳🇬 🇮🇹 :
how many ladies i go follow because of nyash?👀
2025-05-21 08:55:59
100
benson1399
benson :
najua haiwahusu but wangu ni mrembo.ivi na akona haga na siezi mcheat
2025-05-22 15:56:39
14
user1700000308706
Gabriel som280👌👌 :
waah amewezaa
2025-06-22 08:47:41
0
sylvie.namutchumb
Sylvie Namutchumbi :
yako nzuri🥰🥰🥰
2025-06-02 06:51:17
1
user13859859171398
user13859859171398 :
hy
2025-06-26 19:26:36
0
user1237322678204
Benard Sang :
so cute
2025-07-11 19:14:54
0
96di1
Nouhou Diawara :
Cool nice one my sister ❤️
2025-06-28 09:45:46
0
user3494352759729
John otieno :
i love u mama🥰🥰🥰
2025-05-24 22:33:32
5
p0psy1
💫Popsy🌴 :
mungu anipe tu kama huyu🤭😂
2025-05-21 11:24:18
11
mohamedmansaray624
Medmans. :
Wow you're really beautiful cute and awesome.
2025-07-10 05:43:05
0
user4176673741703
user4176673741703 :
Nakubali mrembo
2025-07-03 15:38:06
0
princejjuuomozym
PrinceJjuukoMozyMozy :
🔥🔥ma Beautiful
2025-06-12 18:20:40
0
osayomore.omosigh
Osayomore Omosigho :
you are a beautiful lovely angel Queen princess I like you🥰🥰🥰🥰🥰
2025-06-28 13:22:37
0
user9742981191061beboy
Products :
hy
2025-06-01 19:10:26
0
bbyalphalove
Bby Alpha love# Mr Right Dpc :
Mazima
2025-06-14 19:14:15
0
user4874216562761
user4874216562761 :
hae
2025-06-26 17:47:31
0
To see more videos from user @marybellah15, please go to the Tikwm homepage.

Other Videos

Mỗi buổi sáng ở trường cấp ba Almighty Rookie đều bắt đầu bằng tiếng loa phóng thanh rè rè, mùi nắng sớm và tiếng giày chạy bộ trên sân thể dục. Nhưng với Thế Vĩ – cậu nhóc lớp 10A3 có nụ cười má lúm và đôi kính tròn to tướng – mỗi sáng chỉ có một mục tiêu: nhìn thấy đàn anh Hồng Cường. Hồng Cường – lớp 12A1, hội trưởng Hội học sinh, đội trưởng đội bóng đá, thủ khoa khối A ba kỳ liên tiếp và là “người trong mộng” của không biết bao nhiêu học sinh nữ... và cả Thế Vĩ. Còn với Thế Vĩ? Cậu không mơ mộng sẽ được ở bên Cường. Cậu chỉ mong Cường... biết đến cậu. Nhớ tên cậu. Hoặc chí ít là nhớ mặt. Nhưng cậu không ngờ rằng, mình lại nhớn nhác theo đuổi đàn anh đến mức... ai trong trường cũng biết. ** Lần đầu tỏ tình, Thế Vĩ đưa thư tay – một mảnh giấy gấp hình trái tim nhét vào ngăn bàn Hồng Cường. Câu trả lời rất ngắn: “Cậu còn nhỏ. Lo học đi. Yêu đương gì.” Vĩ buồn suốt hai ngày. Nhưng rồi... vẫn không bỏ cuộc. Lần hai, Vĩ mang một ly trà sữa để lên bàn Hồng Cường trong giờ nghỉ, kèm theo mẩu giấy: “Anh uống thử vị này, ngọt như ánh mắt anh hôm qua nhìn mèo con vậy á.” Kết quả? Cường uống hết ly trà. Nhưng vẫn nhắn một câu: “Tôi không có nhìn mèo. Với lại, nhỏ thì đừng nói mấy câu sến súa như vậy nữa.” Vĩ vừa thất vọng, vừa... thấy hi vọng (vì Cường uống hết mà!?) Lần ba, Vĩ đứng dưới mưa, cầm một cây dù xanh dương chờ Cường tan học. Cậu đưa dù, gương mặt ướt mèm nhưng cười rạng rỡ: – Em che cho anh! Trời mưa dễ cảm lắm. Cường nhận dù, nhìn cậu một cái: – Cậu ướt nhẹp rồi kìa. Về nhà thay đồ nhanh đi. Lúc quay đi, anh nói thêm: “Nhỏ mà cứng đầu thật.” Vĩ đứng im, tim đập nhanh như đi đánh trống. ** Những tháng sau đó, cậu vẫn kiên trì. Hộp cơm trưa, bánh ngọt tự tay làm, thỉnh thoảng là những mẩu ghi chú dí dỏm để vào ngăn giày Hồng Cường như:
Mỗi buổi sáng ở trường cấp ba Almighty Rookie đều bắt đầu bằng tiếng loa phóng thanh rè rè, mùi nắng sớm và tiếng giày chạy bộ trên sân thể dục. Nhưng với Thế Vĩ – cậu nhóc lớp 10A3 có nụ cười má lúm và đôi kính tròn to tướng – mỗi sáng chỉ có một mục tiêu: nhìn thấy đàn anh Hồng Cường. Hồng Cường – lớp 12A1, hội trưởng Hội học sinh, đội trưởng đội bóng đá, thủ khoa khối A ba kỳ liên tiếp và là “người trong mộng” của không biết bao nhiêu học sinh nữ... và cả Thế Vĩ. Còn với Thế Vĩ? Cậu không mơ mộng sẽ được ở bên Cường. Cậu chỉ mong Cường... biết đến cậu. Nhớ tên cậu. Hoặc chí ít là nhớ mặt. Nhưng cậu không ngờ rằng, mình lại nhớn nhác theo đuổi đàn anh đến mức... ai trong trường cũng biết. ** Lần đầu tỏ tình, Thế Vĩ đưa thư tay – một mảnh giấy gấp hình trái tim nhét vào ngăn bàn Hồng Cường. Câu trả lời rất ngắn: “Cậu còn nhỏ. Lo học đi. Yêu đương gì.” Vĩ buồn suốt hai ngày. Nhưng rồi... vẫn không bỏ cuộc. Lần hai, Vĩ mang một ly trà sữa để lên bàn Hồng Cường trong giờ nghỉ, kèm theo mẩu giấy: “Anh uống thử vị này, ngọt như ánh mắt anh hôm qua nhìn mèo con vậy á.” Kết quả? Cường uống hết ly trà. Nhưng vẫn nhắn một câu: “Tôi không có nhìn mèo. Với lại, nhỏ thì đừng nói mấy câu sến súa như vậy nữa.” Vĩ vừa thất vọng, vừa... thấy hi vọng (vì Cường uống hết mà!?) Lần ba, Vĩ đứng dưới mưa, cầm một cây dù xanh dương chờ Cường tan học. Cậu đưa dù, gương mặt ướt mèm nhưng cười rạng rỡ: – Em che cho anh! Trời mưa dễ cảm lắm. Cường nhận dù, nhìn cậu một cái: – Cậu ướt nhẹp rồi kìa. Về nhà thay đồ nhanh đi. Lúc quay đi, anh nói thêm: “Nhỏ mà cứng đầu thật.” Vĩ đứng im, tim đập nhanh như đi đánh trống. ** Những tháng sau đó, cậu vẫn kiên trì. Hộp cơm trưa, bánh ngọt tự tay làm, thỉnh thoảng là những mẩu ghi chú dí dỏm để vào ngăn giày Hồng Cường như: "Hôm nay anh trông hơi mệt nha, em đoán là anh chưa ngủ đủ 8 tiếng! Cố gắng giữ gìn sức khỏe!" "Nếu anh thấy cỏ sân bóng xanh hơn bình thường thì là do em tưới đó nha <3" Cường không trả lời. Không mắng. Nhưng cũng không từ chối. Thế Vĩ bắt đầu nghi ngờ: “Có khi nào… anh ấy đang xiêu lòng một chút không ta?” ** Ngày tốt nghiệp, cả trường rợp màu áo trắng. Học sinh khối 12 ai cũng cười nói, chụp ảnh, viết lưu bút. Thế Vĩ đứng trước cổng, ôm một cuốn sổ, mắt tìm kiếm bóng dáng quen thuộc. Và rồi cậu thấy anh. Cường mặc áo dài trắng, tóc hơi rối, gương mặt rạng rỡ mà vẫn lạnh lùng như thường. Vĩ chạy tới, đưa cuốn sổ ra: – Em... em biết anh sắp đi rồi. Cho em xin một dòng chữ, được không? Cường cầm bút, suy nghĩ vài giây. Rồi anh viết: "Cảm ơn vì đã kiên trì." "Cậu vẫn còn nhỏ. Nhưng nếu vẫn còn thích tôi khi lên lớp 12…" Anh ngừng bút, quay sang, nhìn thẳng vào mắt Vĩ. – …Lúc đó, tôi sẽ chờ câu tỏ tình tiếp theo. Thế Vĩ sững người. Miệng há ra, rồi mím lại. Mặt đỏ lựng. – V-vậy... em nhất định sẽ tỏ tình tiếp đó! – Cậu nói như hét lên, tim đập dồn dập. Cường cười nhẹ – nụ cười hiếm hoi, dịu dàng hơn mọi lần Vĩ từng thấy. – Lúc đó, tôi sẽ không nói "lo học đi" nữa đâu. ** Năm tháng trôi qua, nụ cười đó luôn ở trong tim Thế Vĩ – như một lời hẹn nhẹ nhàng nhưng khắc sâu. Cậu không biết tương lai sẽ ra sao, chỉ biết một điều chắc chắn: Cậu sẽ học thật giỏi. Và… vẫn sẽ tỏ tình. Lần thứ n+1, vào đúng ngày tốt nghiệp của chính mình.

About