đang xem phim, đừng làm phiền :
Cái cảm giác á mà mình ngồi trong cái phòng đại học, phòng thi đại học á, cái bài mình dư sức làm được á nhưng mà mình chỉ được phép làm phân nửa thôi, phân nửa còn lại mình phải bỏ giấy trắng, bởi vì mình biết nhà mình nghèo. trời ơi cái cảm giác đó khi mà mình đi ra đầu tiên nha, cái phòng thi xong hết rồi người ta còn ráng người ta làm cho xong. vừa mới cho ra là mình phải đi ra liền, đi ra liền thấy mẹ đứng mẹ chờ mình hỏi làm bài được không con. Dạ không bài này khó quá con làm không được, mình, mình nói dối mẹ mình đó mình thấy mẹ mình rưng rưng chở mình về mẹ mình rưng rưng mà mình, mình nói không có được nói không có được nói ra. thôi bây giờ có thể mình làm mẹ mình buồn nhưng mà chắc chắn sau này mình sẽ làm mẹ mình tự hào.
The feeling that I sat in the university room, the university exam room, the card I could do it, but I was only allowed to do half, the other half I had to remove white paper, because I knew my family was poor. Oh my god, that feeling when I go first, the exam room is finished, people still try to finish. When I just came out, I had to go out immediately, I saw my mother standing and waiting for me to ask for my homework. I didn't work too hard, I couldn't do it, I lied to my mother, I found my mother's tears to drive me back to my mother's tears, I said I could not say I could not say it. Now maybe I am sad, but I will surely make my mother proud in the future.
대학 강의실에 앉아 있는 느낌, 대학 시험장, 시험, 나는 충분히 잘할 수 있지만 절반만 칠 수 있고, 나머지 절반은 비워두어야 합니다. 왜냐하면 우리 가족이 가난하기 때문입니다. 아, 신이시여, 제가 먼저 나갔을 때의 그 느낌, 시험실은 이미 끝났는데 사람들은 아직도 끝내려고 노력하고 있더군요. 나는 나오자마자 바로 나가야만 했다. 내가 밖으로 나가자 어머니가 거기 서서 나를 기다리고 계셨고, 숙제를 해도 되냐고 물으셨습니다. 아니요, 이 운동은 너무 어려워요. 할 수 없어요. 나는 어머니에게 거짓말을 했습니다. 나는 어머니가 눈물을 흘리며 나를 집으로 데려가는 것을 보았습니다. 엄마는 눈물을 흘리며 안 된다고 하셨고, 나는 안 된다고 했고, 나는 안 된다고 했습니다. 좋아요, 지금은 엄마를 슬프게 할지 몰라도, 앞으로는 꼭 자랑스러워하실 거예요.
大学の教室、大学の試験室に座っている感覚、私は十分以上にできるテストですが、半分しか行うことが許されず、残りの半分は空白のままにしなければなりません。なぜなら私の家族が貧しいことを知っているからです。ああ、私が先に外に出たときの気持ちは、試験室はすでに終わっていたのに、他の人たちはまだ終わらせようとしているようでした。外に出たらすぐに出かけなければなりませんでした。外に出ると、そこに立って私を待っている母がいて、宿題をやってもいいかと尋ねました。いいえ、この練習は難しすぎるのでできません。私は母に嘘をつきました。母が泣きながら私を家に連れて帰るのが見えました。母は泣き ながら「だめ」と言っていました。私も「だめ」と言いました。さて、今は母を悲しませて
2025-05-23 00:31:55