@ngcobo.a: I do got panties on!

sekobo 👹
sekobo 👹
Open In TikTok:
Region: ZA
Sunday 25 May 2025 08:25:37 GMT
4392
188
6
1

Music

Download

Comments

daprinceloo
DaPrinceloo :
🥰
2025-07-16 12:36:30
0
daprinceloo
DaPrinceloo :
2025-07-16 12:36:30
0
daprinceloo
DaPrinceloo :
2025-07-16 12:36:29
0
daprinceloo
DaPrinceloo :
🥰
2025-07-16 12:36:29
0
dominic.sandamu
Dominic Sandamu :
🥰🥰🥰🥰🥰🥰🥰
2025-05-25 09:44:40
0
deeveede
David MJ :
🔥🔥🔥
2025-05-26 20:31:08
0
To see more videos from user @ngcobo.a, please go to the Tikwm homepage.

Other Videos

Trong mắt mọi người, Hinata và Kageyama là một cặp bài trùng hoàn hảo – sự kết hợp khiến cả Karasuno trở nên đáng gờm. Nhưng đằng sau từng pha bóng như được lập trình ấy, đằng sau những chiến thắng, là cả một hành trình dài, đầy va chạm, cãi vã. Kageyama nhớ rất rõ ngày đầu tiên gặp Hinata. Một thằng nhóc tóc cam bé nhỏ nhưng đôi mắt rực lửa không chấp nhận thua cuộc. Cái cảm giác ban đầu là phiền phức—một đứa chẳng có kỹ thuật gì ngoài nhảy cao, lại cứ nhìn như đang thách thức. Nhưng rồi, cái quyết tâm kia lại khiến Kageyama vừa bực vừa… phấn khích. Hinata không biết chuyền, không biết đỡ,nhưng vẫn lao đầu vào bóng như thể bóng chuyền là thứ duy nhất cậu muốn nắm giữ. Và lần đầu tiên họ kết hợp với nhau — quả chuyền “chớp nhoáng” kia — là lúc Kageyama nhận ra, mình vừa tìm được người có thể bắt kịp tốc độ của mình. Đó không chỉ là sự ăn ý đơn thuần, mà còn là cảm giác được giải thoát. Bấy lâu nay, Kageyama bị gọi là “Vua Sân Đấu”, người chuyền bóng áp đặt, không ai chịu nhận bóng của cậu. Nhưng Hinata lại khác. Cậu không những nhận bóng mà còn nhận tất cả những gì Kageyama muốn truyền tải. Hinata, trong mắt cậu, là người đầu tiên tin tưởng tuyệt đối vào cậu. Tin tưởng đến mức nhảy lên đập bóng mà chẳng thèm nhìn bóng ở đâu. Cái niềm tin mù quáng ấy khiến Kageyama vừa hoảng vừa cảm động. Hoảng vì chưa từng được ai tin tưởng đến vậy, và cảm động vì lần đầu tiên có một người dám giao cả điểm số, hy vọng của mình vào tay cậu. Còn Hinata, ngay từ lúc bắt đầu, đã coi Kageyama như một đối thủ phải vượt qua. Nhưng đối thủ ấy đồng thời cũng là cánh cửa dẫn cậu đến thế giới bóng chuyền thật sự. Kageyama không dạy cậu bằng những lời nhẹ nhàng, mà bằng sự nghiêm khắc. Nhưng chính sự nghiêm khắc đó khiến Hinata tiến bộ nhanh đến mức mọi người phải kinh ngạc. Hinata không sợ Kageyama, cậu chỉ sợ không còn được đứng trên sân cùng cậu ta nữa. Họ cãi nhau rất nhiều. Hinata bực vì Kageyama quá nghiêm, Kageyama cáu vì Hinata quá bốc đồng.Cả hai đều nóng nảy, đều trẻ con, nhưng cũng đều cháy bỏng với bóng chuyền. Mỗi lần đứng trên sân, ánh mắt họ tìm nhau như bản năng. Kageyama chỉ cần liếc là biết Hinata đang ở đâu, Hinata chỉ cần nhìn đường chuyền là biết bóng sẽ rơi đúng tầm tay mình. Đó là sự tin tưởng được xây dựng qua vô số lần tập luyện đến kiệt sức, qua vô số lần va đầu xuống sàn, qua cả những lần thua đắng nghét. Khi Karasuno thua Aoba Johsai, Kageyama cảm thấy bản thân đã phản bội Hinata. Cậu đã không chuyền quả bóng quyết định.Và Hinata, thay vì mắng, chỉ ngồi xuống cạnh cậu, mồ hôi còn chưa khô, thở hổn hển: — Lần sau, chuyền cho tớ nữa nhé. Hinata lúc nào cũng như thế—cậu không bao giờ để Kageyama rơi vào bóng tối một mình. Dù có nhỏ bé, cậu luôn kéo Kageyama ra khỏi vũng lầy tự trách. Đổi lại, Kageyama giúp Hinata bay cao hơn, xa hơn, thấy được thế giới mà cậu ấy luôn khao khát. Mối quan hệ giữa họ không chỉ là chuyền – đập, mà là kéo nhau cùng tiến về phía trước. Khi Hinata được chọn làm bóng tường với Shiratorizawa, Kageyama đã đứng nhìn và nhận ra: cậu không thể bỏ lại Hinata phía sau. Ngược lại, khi Kageyama được mời đi huấn luyện với đội tuyển quốc gia, Hinata cũng cắn răng tìm cách tiến bộ để không bị bỏ rơi. Ở một khía cạnh nào đó, họ là đối thủ, không ngừng thách thức nhau. Nhưng ở một khía cạnh sâu hơn, họ là đồng đội, cùng chia sẻ nỗi đau, cùng hưởng niềm vui chiến thắng. Họ không hứa hẹn gì to tát, nhưng mỗi lần đứng trên sân là một lời hứa lặng lẽ. Lời hứa rằng sẽ không bỏ rơi nhau, sẽ cùng nhau chạm đến đỉnh cao. Và khi trận đấu cuối cùng của Karasuno ở cấp ba khép lại, trong phòng thay đồ, Hinata đã khóc. Cậu khóc vì buồn, nhưng cũng cười vì hạnh phúc. Kageyama ngồi cạnh, không nói gì, chỉ đặt tay lên vai cậu. Đó là cách cậu nói: “Chúng ta sẽ còn gặp lại nhau trên sân đấu.” Vì cặp bài trùng này, dẫu ở đâu, cũng sẽ tìm thấy nhau. #kagehina
Trong mắt mọi người, Hinata và Kageyama là một cặp bài trùng hoàn hảo – sự kết hợp khiến cả Karasuno trở nên đáng gờm. Nhưng đằng sau từng pha bóng như được lập trình ấy, đằng sau những chiến thắng, là cả một hành trình dài, đầy va chạm, cãi vã. Kageyama nhớ rất rõ ngày đầu tiên gặp Hinata. Một thằng nhóc tóc cam bé nhỏ nhưng đôi mắt rực lửa không chấp nhận thua cuộc. Cái cảm giác ban đầu là phiền phức—một đứa chẳng có kỹ thuật gì ngoài nhảy cao, lại cứ nhìn như đang thách thức. Nhưng rồi, cái quyết tâm kia lại khiến Kageyama vừa bực vừa… phấn khích. Hinata không biết chuyền, không biết đỡ,nhưng vẫn lao đầu vào bóng như thể bóng chuyền là thứ duy nhất cậu muốn nắm giữ. Và lần đầu tiên họ kết hợp với nhau — quả chuyền “chớp nhoáng” kia — là lúc Kageyama nhận ra, mình vừa tìm được người có thể bắt kịp tốc độ của mình. Đó không chỉ là sự ăn ý đơn thuần, mà còn là cảm giác được giải thoát. Bấy lâu nay, Kageyama bị gọi là “Vua Sân Đấu”, người chuyền bóng áp đặt, không ai chịu nhận bóng của cậu. Nhưng Hinata lại khác. Cậu không những nhận bóng mà còn nhận tất cả những gì Kageyama muốn truyền tải. Hinata, trong mắt cậu, là người đầu tiên tin tưởng tuyệt đối vào cậu. Tin tưởng đến mức nhảy lên đập bóng mà chẳng thèm nhìn bóng ở đâu. Cái niềm tin mù quáng ấy khiến Kageyama vừa hoảng vừa cảm động. Hoảng vì chưa từng được ai tin tưởng đến vậy, và cảm động vì lần đầu tiên có một người dám giao cả điểm số, hy vọng của mình vào tay cậu. Còn Hinata, ngay từ lúc bắt đầu, đã coi Kageyama như một đối thủ phải vượt qua. Nhưng đối thủ ấy đồng thời cũng là cánh cửa dẫn cậu đến thế giới bóng chuyền thật sự. Kageyama không dạy cậu bằng những lời nhẹ nhàng, mà bằng sự nghiêm khắc. Nhưng chính sự nghiêm khắc đó khiến Hinata tiến bộ nhanh đến mức mọi người phải kinh ngạc. Hinata không sợ Kageyama, cậu chỉ sợ không còn được đứng trên sân cùng cậu ta nữa. Họ cãi nhau rất nhiều. Hinata bực vì Kageyama quá nghiêm, Kageyama cáu vì Hinata quá bốc đồng.Cả hai đều nóng nảy, đều trẻ con, nhưng cũng đều cháy bỏng với bóng chuyền. Mỗi lần đứng trên sân, ánh mắt họ tìm nhau như bản năng. Kageyama chỉ cần liếc là biết Hinata đang ở đâu, Hinata chỉ cần nhìn đường chuyền là biết bóng sẽ rơi đúng tầm tay mình. Đó là sự tin tưởng được xây dựng qua vô số lần tập luyện đến kiệt sức, qua vô số lần va đầu xuống sàn, qua cả những lần thua đắng nghét. Khi Karasuno thua Aoba Johsai, Kageyama cảm thấy bản thân đã phản bội Hinata. Cậu đã không chuyền quả bóng quyết định.Và Hinata, thay vì mắng, chỉ ngồi xuống cạnh cậu, mồ hôi còn chưa khô, thở hổn hển: — Lần sau, chuyền cho tớ nữa nhé. Hinata lúc nào cũng như thế—cậu không bao giờ để Kageyama rơi vào bóng tối một mình. Dù có nhỏ bé, cậu luôn kéo Kageyama ra khỏi vũng lầy tự trách. Đổi lại, Kageyama giúp Hinata bay cao hơn, xa hơn, thấy được thế giới mà cậu ấy luôn khao khát. Mối quan hệ giữa họ không chỉ là chuyền – đập, mà là kéo nhau cùng tiến về phía trước. Khi Hinata được chọn làm bóng tường với Shiratorizawa, Kageyama đã đứng nhìn và nhận ra: cậu không thể bỏ lại Hinata phía sau. Ngược lại, khi Kageyama được mời đi huấn luyện với đội tuyển quốc gia, Hinata cũng cắn răng tìm cách tiến bộ để không bị bỏ rơi. Ở một khía cạnh nào đó, họ là đối thủ, không ngừng thách thức nhau. Nhưng ở một khía cạnh sâu hơn, họ là đồng đội, cùng chia sẻ nỗi đau, cùng hưởng niềm vui chiến thắng. Họ không hứa hẹn gì to tát, nhưng mỗi lần đứng trên sân là một lời hứa lặng lẽ. Lời hứa rằng sẽ không bỏ rơi nhau, sẽ cùng nhau chạm đến đỉnh cao. Và khi trận đấu cuối cùng của Karasuno ở cấp ba khép lại, trong phòng thay đồ, Hinata đã khóc. Cậu khóc vì buồn, nhưng cũng cười vì hạnh phúc. Kageyama ngồi cạnh, không nói gì, chỉ đặt tay lên vai cậu. Đó là cách cậu nói: “Chúng ta sẽ còn gặp lại nhau trên sân đấu.” Vì cặp bài trùng này, dẫu ở đâu, cũng sẽ tìm thấy nhau. #kagehina

About