@lauren.massie: #onfilm 🌺

Lauren Massie
Lauren Massie
Open In TikTok:
Region: US
Friday 13 June 2025 00:18:28 GMT
2999
175
10
1

Music

Download

Comments

notmacydunnigan
Macy :
aww how cute🥰🥰
2025-06-13 00:27:43
1
addieshidden
addieshidden :
adorbs
2025-06-13 01:06:33
1
cassidy_carpenter26
cass💋 :
This is so cuteee
2025-06-13 04:16:03
1
shane.cole_
5ivee :
so aesthetic of you
2025-06-13 00:21:05
1
morganmassiee
Morgan Massie :
This is so cutesy
2025-06-13 00:26:56
1
anna_robillard
Anna Kate :
this is adorable
2025-06-13 04:40:56
1
aubreyyyy.m
Aubrey :
loveeee
2025-06-13 00:52:33
1
maya.mercado_
Maya :
Adorable
2025-06-13 03:08:13
1
arleys_spam.4
arley :
aww
2025-06-13 01:47:46
1
To see more videos from user @lauren.massie, please go to the Tikwm homepage.

Other Videos

Nữ tử ấy… Tóc trắng như sương vĩnh hằng nơi tầng trời thứ mười ba, Mắt đỏ tựa huyết lệ vỡ trong lòng đất sau tận thế. Trên gương mặt nhợt nhạt ấy, một tấm băng che mắt tựa trăng khuyết bạc, Chắn lấy ánh nhìn đã từng thấy nghìn vạn sinh linh diệt vong, vạn trùng tinh tú sụp đổ. Nàng là người… …hay là kiếm? Không ai biết. Bởi huyết mạch nàng chảy không bằng máu, mà bằng một dòng hàn băng từ nơi thời gian đã chết. Trước đây, nàng là Vô Địch Chi Kiếm của Lạc Phủ, Là huyền thoại của Vân Kỵ Sĩ đoàn, Là kẻ đầu tiên chém ngang trận đồ Thiên Trụ Thất Hành, Dùng lưỡi kiếm băng giá vẽ lên bản đồ chiến thắng của Tiên Châu bằng máu đỏ của vạn quân địch. Tên nàng từng được khắc trên thiên bia. Nay – chỉ còn là một khoảng trắng bị xóa sạch. Người đời gọi nàng là kẻ phản bội. Kinh thư gọi nàng là nữ nhân trầm mê ma pháp, đánh mất lý trí. Nhưng dưới ánh trăng méo mó trên sao trời Rahu, chỉ có nàng – …dám một mình vung kiếm đối đầu với lũ ác quỷ rực cháy linh hồn. Một thanh kiếm dài ba thước bảy, ánh sáng nhạt như sương, Không rèn từ thép, mà cô đọng từ tiếng gào thét của những linh hồn đã tuyệt mệnh. Nàng cầm nó – không nặng. Bởi vì thân thể nàng, đã không còn cảm nhận được trọng lượng nữa. "Ta sẽ chặt đứt cả những vì sao trên trời." Và thanh kiếm cuối cùng hiện thân. Không nặng, không dài, không lạnh. Chỉ là ánh trăng trượt qua tay nàng như một dòng suối. Một nhát. Trời long. Đất lở. Rồng gào. Mặt trăng nứt. Không ai biết nàng đã đi đâu. Không ai dám nhắc tên. Chỉ còn lại một truyền thuyết… > “Có một nữ nhân, không tên, không mắt, không cảm xúc – Nhưng là kẻ duy nhất đã từng chém đứt cả một vì sao bằng tay không.”" width="135" height="240">
Nữ tử ấy… Tóc trắng như sương vĩnh hằng nơi tầng trời thứ mười ba, Mắt đỏ tựa huyết lệ vỡ trong lòng đất sau tận thế. Trên gương mặt nhợt nhạt ấy, một tấm băng che mắt tựa trăng khuyết bạc, Chắn lấy ánh nhìn đã từng thấy nghìn vạn sinh linh diệt vong, vạn trùng tinh tú sụp đổ. Nàng là người… …hay là kiếm? Không ai biết. Bởi huyết mạch nàng chảy không bằng máu, mà bằng một dòng hàn băng từ nơi thời gian đã chết. Trước đây, nàng là Vô Địch Chi Kiếm của Lạc Phủ, Là huyền thoại của Vân Kỵ Sĩ đoàn, Là kẻ đầu tiên chém ngang trận đồ Thiên Trụ Thất Hành, Dùng lưỡi kiếm băng giá vẽ lên bản đồ chiến thắng của Tiên Châu bằng máu đỏ của vạn quân địch. Tên nàng từng được khắc trên thiên bia. Nay – chỉ còn là một khoảng trắng bị xóa sạch. Người đời gọi nàng là kẻ phản bội. Kinh thư gọi nàng là nữ nhân trầm mê ma pháp, đánh mất lý trí. Nhưng dưới ánh trăng méo mó trên sao trời Rahu, chỉ có nàng – …dám một mình vung kiếm đối đầu với lũ ác quỷ rực cháy linh hồn. Một thanh kiếm dài ba thước bảy, ánh sáng nhạt như sương, Không rèn từ thép, mà cô đọng từ tiếng gào thét của những linh hồn đã tuyệt mệnh. Nàng cầm nó – không nặng. Bởi vì thân thể nàng, đã không còn cảm nhận được trọng lượng nữa. "Chém đi." Là lời duy nhất vị sư phụ để lại cho nàng trước khi thân vong trên chiến trường. "Nếu ngươi còn sợ, đừng mang kiếm. Nếu đã cầm kiếm, đừng run rẩy." Nàng học kiếm giữa tử thi, Giữa máu chảy thành sông, Giữa tiếng khóc của kẻ không tên, Giữa ánh sáng lẻ loi cuối cùng của nhân loại. Nàng đã từng thua – rất nhiều lần. Bị đánh văng khỏi đỉnh tháp. Bị giẫm dưới vó ngựa kim loại của kỵ binh sáu chân. Bị nghiền dưới thân máy sinh học khổng lồ. Nhưng trong mỗi lần ngã xuống, nàng rút ra một mảnh lưỡi kiếm gãy… và lại đứng dậy. Kiếm thuật không dạy cách thắng. Nó dạy cách không chết. Nàng lên ngôi Quán Quân Kiếm giữa vạn quân hành lễ. Nhưng vầng hào quang chỉ làm nổi bật vết sẹo trên tay trái nàng – một vết sẹo hình trăng máu, từ trận chiến mà nàng mất đi tất cả. Và khi người bạn thân nhất của nàng phản bội, Dẫn lũ quái thú xâm nhập hành tinh, Nàng không khóc. Chỉ nhẹ nhàng che mắt lại bằng mảnh lụa đen – …và chém. "Ta nên giết ngươi từ khi lòng còn mềm." "Giờ đây, ta sẽ để ngươi sống để tự mục ruỗng." Học trò nàng – đã trở thành tướng quân. Sư phụ nàng – đã là tro tàn. Chiến hữu nàng – vĩnh viễn nằm lại dưới thiên hà. Chỉ còn nàng và kiếm. Nhưng ngay cả thanh kiếm – giờ đây cũng gãy. Khi nàng đứng đối diện với Long Thú Thượng Cổ, Một nhát thở ra cũng đủ cuốn phăng ba thành trì, Nàng bịt mắt lại. Không vì sợ, Mà vì… nàng không cần nhìn nữa. "Chỉ cần nghe… Là đủ chém." Trong khoảnh khắc tan rã, khi da thịt và ý niệm đều mục rã, Trong tiếng vọng của quá khứ, nàng nhớ lại câu nói của mình: > "Ta sẽ chặt đứt cả những vì sao trên trời." Và thanh kiếm cuối cùng hiện thân. Không nặng, không dài, không lạnh. Chỉ là ánh trăng trượt qua tay nàng như một dòng suối. Một nhát. Trời long. Đất lở. Rồng gào. Mặt trăng nứt. Không ai biết nàng đã đi đâu. Không ai dám nhắc tên. Chỉ còn lại một truyền thuyết… > “Có một nữ nhân, không tên, không mắt, không cảm xúc – Nhưng là kẻ duy nhất đã từng chém đứt cả một vì sao bằng tay không.”

About