@starseer_kaley: Channeling 12/29/24 #energy #channel #whoareyou #bold #speak #speaker

Starseer Kaley
Starseer Kaley
Open In TikTok:
Region: US
Thursday 26 June 2025 22:33:29 GMT
403
40
1
1

Music

Download

Comments

rippin58
rippin :
remember there was a good witch in The wizard of Oz 😇😇😇 and let me finish with that holy crap.. we are amazing we are creators and I will take on this world exactly how I intended to. love🌹🌹🌹
2025-06-28 02:57:18
1
To see more videos from user @starseer_kaley, please go to the Tikwm homepage.

Other Videos

“Có những nhà tù không xây bằng gạch đá, mà bằng ánh mắt, giọng nói và trái tim.” “Và em đã tự nguyện bước vào nơi ấy, nơi Quang Anh là cai ngục, còn em – là kẻ bị giam hãm mãi mãi không đường lui.” --- Trong một thế giới nơi yêu đương đồng giới vẫn là điều khiến người ta dè chừng, có một chàng trai tên Đức Duy, mảnh khảnh, dịu dàng như ánh trăng đầu hạ, bước vào trường cấp ba danh tiếng giữa cái nhìn nghi ngại của bao người. Em không giống họ – không ồn ào, không rực rỡ, chỉ lặng lẽ như một bông hoa không tên nở bên lề. Quang Anh, đội trưởng bóng rổ, thân hình cao lớn, giọng trầm ấm và ánh mắt như chứa sấm chớp. Cậu được mệnh danh là “trái tim của sân trường”, nhưng lại mang trong mình một nhà tù không ai biết – nơi cậu giam giữ chính cảm xúc của mình. Và rồi họ gặp nhau – như tia chớp đánh trúng tim ai đó, như cửa nhà tù hé mở… --- “Mày nhìn tao như thế là sao?” Quang Anh hỏi, giọng cậu trầm thấp, đứng chắn cả ánh đèn dãy hành lang. Đức Duy không trả lời. Em chỉ cười, khẽ, như khiêu khích. “Tao đẹp trai thì có quyền nhìn.” Em đáp, đôi mắt cong cong như vầng trăng non. Quang Anh kéo em vào sát tường, hơi thở phả bên cổ mỏng manh ấy, rồi cắn răng hỏi: “Mày biết chơi với lửa là sẽ bỏng không, Đức Duy?” “Em thích đau.” --- Từ ngày đó, Quang Anh không còn là chính mình. Cậu bắt đầu giữ em lại sau giờ học, viện cớ kiểm tra bài, nhờ dạy Toán, hay đơn giản là... nhìn em cười. Duy cũng chẳng trốn tránh. Em như thể đang tự nguyện bước vào cái nhà tù hình trái tim của hắn – nơi có những cú chạm tay cố ý, những ánh mắt dừng lại lâu hơn cần thiết, và cả đêm muộn trong phòng thể chất – nơi mồ hôi, hơi thở và những lời thú nhận va vào nhau đến bỏng rát. --- “Nếu nơi này là nhà tù thì…” “Anh là ai?” “Là cai ngục, là kẻ nhốt em ở đây mãi mãi.” “Em không muốn được thả. Chưa từng.” --- Một đêm mưa, khi trường vắng người, cậu kéo em vào sân thể thao, nơi chỉ còn tiếng mưa gõ trên mái tôn. Đôi môi ấy tìm đến nhau, nóng bỏng, vội vã, như đè nén cả trăm lần rung động bị kìm nén. Áo đồng phục ướt sũng, dính vào da thịt. Cánh tay Quang Anh siết lấy em, vững chắc. Đôi chân em run lên, nhưng không phải vì lạnh. Cậu thì thầm, lời không ai được nghe: “Tao nghiện mày mất rồi, Duy à.” --- Những ngày sau đó, em không còn được gọi là “bé ngoan của lớp Toán”. Mà là bé của Quang Anh. Cậu chở em về, gác tay lên vai em nơi sân sau, lén đưa hộp sữa mỗi sáng, và đặt nụ hôn sau gáy em vào những lúc không ai nhìn thấy. Nhưng tình yêu ấy… Không dễ dàng. Khi một clip mờ ảo từ camera trường bị rò rỉ – ghi lại hình ảnh Quang Anh ôm chặt em sau nhà thể chất – cả trường náo loạn. Cậu bị đình chỉ, em bị xa lánh. “Em xin lỗi… Tại em…” “Im. Tao đã nói từ đầu rồi, một khi yêu mày, dù có đốt cháy trường này, tao cũng không buông.” --- Và rồi, trong căn phòng học trống – nơi Quang Anh bị giữ lại ký tên vào bản kiểm điểm – em xuất hiện. Em đóng cửa lại, cài then, bước đến gần. Em quỳ gối xuống, ngẩng đầu nhìn lên hắn. Em thì thầm, đôi mắt ướt nhưng kiên định: “Em không cần tự do, anh à…” “Nếu được giam trong anh cả đời – thì trái tim này không cần lối thoát.” --- Và căn phòng ấy – nhỏ thôi, vắng thôi – chính là Nhà Tù Hình Trái Tim. Nơi kẻ mạnh đã yêu, và người yếu – lại chính là kẻ nhốt hắn suốt đời. --- “Tình yêu đâu cần phán xét, chỉ cần hai kẻ điên cùng giam mình trong nhau là đủ.
“Có những nhà tù không xây bằng gạch đá, mà bằng ánh mắt, giọng nói và trái tim.” “Và em đã tự nguyện bước vào nơi ấy, nơi Quang Anh là cai ngục, còn em – là kẻ bị giam hãm mãi mãi không đường lui.” --- Trong một thế giới nơi yêu đương đồng giới vẫn là điều khiến người ta dè chừng, có một chàng trai tên Đức Duy, mảnh khảnh, dịu dàng như ánh trăng đầu hạ, bước vào trường cấp ba danh tiếng giữa cái nhìn nghi ngại của bao người. Em không giống họ – không ồn ào, không rực rỡ, chỉ lặng lẽ như một bông hoa không tên nở bên lề. Quang Anh, đội trưởng bóng rổ, thân hình cao lớn, giọng trầm ấm và ánh mắt như chứa sấm chớp. Cậu được mệnh danh là “trái tim của sân trường”, nhưng lại mang trong mình một nhà tù không ai biết – nơi cậu giam giữ chính cảm xúc của mình. Và rồi họ gặp nhau – như tia chớp đánh trúng tim ai đó, như cửa nhà tù hé mở… --- “Mày nhìn tao như thế là sao?” Quang Anh hỏi, giọng cậu trầm thấp, đứng chắn cả ánh đèn dãy hành lang. Đức Duy không trả lời. Em chỉ cười, khẽ, như khiêu khích. “Tao đẹp trai thì có quyền nhìn.” Em đáp, đôi mắt cong cong như vầng trăng non. Quang Anh kéo em vào sát tường, hơi thở phả bên cổ mỏng manh ấy, rồi cắn răng hỏi: “Mày biết chơi với lửa là sẽ bỏng không, Đức Duy?” “Em thích đau.” --- Từ ngày đó, Quang Anh không còn là chính mình. Cậu bắt đầu giữ em lại sau giờ học, viện cớ kiểm tra bài, nhờ dạy Toán, hay đơn giản là... nhìn em cười. Duy cũng chẳng trốn tránh. Em như thể đang tự nguyện bước vào cái nhà tù hình trái tim của hắn – nơi có những cú chạm tay cố ý, những ánh mắt dừng lại lâu hơn cần thiết, và cả đêm muộn trong phòng thể chất – nơi mồ hôi, hơi thở và những lời thú nhận va vào nhau đến bỏng rát. --- “Nếu nơi này là nhà tù thì…” “Anh là ai?” “Là cai ngục, là kẻ nhốt em ở đây mãi mãi.” “Em không muốn được thả. Chưa từng.” --- Một đêm mưa, khi trường vắng người, cậu kéo em vào sân thể thao, nơi chỉ còn tiếng mưa gõ trên mái tôn. Đôi môi ấy tìm đến nhau, nóng bỏng, vội vã, như đè nén cả trăm lần rung động bị kìm nén. Áo đồng phục ướt sũng, dính vào da thịt. Cánh tay Quang Anh siết lấy em, vững chắc. Đôi chân em run lên, nhưng không phải vì lạnh. Cậu thì thầm, lời không ai được nghe: “Tao nghiện mày mất rồi, Duy à.” --- Những ngày sau đó, em không còn được gọi là “bé ngoan của lớp Toán”. Mà là bé của Quang Anh. Cậu chở em về, gác tay lên vai em nơi sân sau, lén đưa hộp sữa mỗi sáng, và đặt nụ hôn sau gáy em vào những lúc không ai nhìn thấy. Nhưng tình yêu ấy… Không dễ dàng. Khi một clip mờ ảo từ camera trường bị rò rỉ – ghi lại hình ảnh Quang Anh ôm chặt em sau nhà thể chất – cả trường náo loạn. Cậu bị đình chỉ, em bị xa lánh. “Em xin lỗi… Tại em…” “Im. Tao đã nói từ đầu rồi, một khi yêu mày, dù có đốt cháy trường này, tao cũng không buông.” --- Và rồi, trong căn phòng học trống – nơi Quang Anh bị giữ lại ký tên vào bản kiểm điểm – em xuất hiện. Em đóng cửa lại, cài then, bước đến gần. Em quỳ gối xuống, ngẩng đầu nhìn lên hắn. Em thì thầm, đôi mắt ướt nhưng kiên định: “Em không cần tự do, anh à…” “Nếu được giam trong anh cả đời – thì trái tim này không cần lối thoát.” --- Và căn phòng ấy – nhỏ thôi, vắng thôi – chính là Nhà Tù Hình Trái Tim. Nơi kẻ mạnh đã yêu, và người yếu – lại chính là kẻ nhốt hắn suốt đời. --- “Tình yêu đâu cần phán xét, chỉ cần hai kẻ điên cùng giam mình trong nhau là đủ."

About