Is/am/are+V ing :
📖 Ngày em ch3t đi 《 k cop🚫❤️》
Chương 1: Ngày tôi biết mình bị ung thư
Buổi sáng hôm ấy, bầu trời thành phố xám xịt, từng hạt mưa lất phất rơi xuống cửa kính bệnh viện.
Trong căn phòng nhỏ lạnh lẽo, bác sĩ nhìn chằm chằm vào tờ kết quả xét nghiệm, giọng nói dằn lại trong cổ họng:
“Cô Tô… tôi rất tiếc. Cô bị ung thư, giai đoạn cuối rồi.”
Câu nói ấy vang lên rõ ràng, từng chữ như một nhát dao đâm thẳng vào tim tôi. Thế giới trước mắt bỗng chốc trở nên mờ mịt. Tôi nghe thấy tiếng tim mình đập loạn, nghe thấy tiếng đồng hồ treo tường kêu tích tắc, nhưng không nghe thấy bất kỳ âm thanh an ủi nào.
Tôi siết chặt túi xách, khẽ cười, gật đầu:
“Cảm ơn bác sĩ.”
Chỉ hai chữ “giai đoạn cuối” đã đủ để vùi dập hết thảy hy vọng. Nhưng tôi không khóc, cũng không gào lên. Tôi biết, ngay cả khi tôi chết đi, cũng sẽ chẳng có ai đau lòng thay tôi.
Bước ra khỏi bệnh viện, tôi cầm điện thoại, mở WeChat.
Trên màn hình sáng lên hàng loạt tin tức mới:
[Minh Dực]: Uyển Nghi, hôm nay anh bận, đừng đợi cơm tối.
[Minh Dực]: Mai anh đi Pháp với Tĩnh Dao, chắc sẽ lâu mới về.
Cuối cùng còn kèm theo một tấm ảnh: anh nắm tay Tĩnh Dao, cả hai đứng trước sân bay, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời.
Ngực tôi nhói lên, bàn tay run rẩy đến mức suýt làm rơi điện thoại.
Anh đi du lịch vòng quanh thế giới với người anh yêu, còn tôi… ngày đầu tiên biết mình sắp chết.
Tôi lê bước về nhà, căn biệt thự rộng lớn chìm trong tĩnh lặng.
Mọi thứ nơi đây đều lạnh lẽo. Tôi quen rồi. Thói quen chờ anh về, nấu sẵn bữa tối, thói quen nghe tiếng chìa khóa tra vào ổ cửa. Nhưng hôm nay… tôi biết, mình sẽ chẳng còn nhiều cơ hội nữa.
Trong phòng, trên giá gỗ vẫn còn bày biện mấy món quà anh từng tặng tôi: một chiếc khăn quàng cổ, một cây son môi, một con gấu bông nhỏ. Anh nói, đó đều là những thứ anh chọn rất kỹ. Nhưng tôi biết rõ, chúng chỉ là những món đồ mà Tĩnh Dao không cần, anh mới đem đến cho tôi.
Tôi ngồi xuống giường, ôm lấy con gấu bông, bỗng dưng bật cười. Cười cho chính mình, cho tình yêu mù quáng suốt bao năm.
Ngoài cửa sổ, mưa rơi nặng hạt hơn.
Tôi khẽ thì thầm:
“Minh Dực… em sắp không còn thời gian nữa rồi.”
---
👉 Hết Chương 1.
---
2025-08-22 04:44:02