từ bi - hoan hỉ :
"Cái cảm giác á mà mình ngồi trong cái phòng đại học, phòng thi đại học á, cái bài mình dư sức làm được á nhưng mà mình chỉ được phép làm phân nửa thôi, phân nửa còn lại mình phải bỏ giấy trắng, bởi vì mình biết nhà mình nghèo. trời ơi cái cảm giác đó khi mà mình đi ra đầu tiên nha, cái phòng thi xong hết rồi người ta còn ráng người ta làm cho xong. vừa mới cho ra là mình phải đi ra liền, đi ra liền thấy mẹ đứng mẹ chờ mình hỏi làm bài được không con. Dạ không bài này khó quá con làm không được, mình, mình nói dối mẹ mình đó mình thấy mẹ mình rưng rưng chở mình về mẹ mình rưng rưng mà mình, mình nói không có được nói không có được nói ra. thôi bây giờ có thể mình làm mẹ mình buồn nhưng mà chắc chắn sau này mình sẽ làm mẹ mình tự hào" That feeling, you know, sitting in the university exam room, knowing full well that you could do the whole exam, but you're only allowed to finish half of it. The other half, you leave blank—because you know your family is poor. Oh God, that feeling… When the exam ended, others were still trying to finish, but I walked out immediately. I saw my mom waiting outside and she asked, ‘Did you do well, my child?’ I said, ‘No, it was too hard, I couldn’t do it.’ I lied to my mother. I saw her eyes welling up as she took me home. I wanted to say something, but I couldn’t. Maybe now I’ve made her sad, but I promise, one day, I’ll make her proud.”
2025-07-08 10:55:28