@brinabobina0: Shout out to my girl @alexandra.sarubbi for my new go-to coffee combo ☕️ Now to try your OG recipe ;) #fyp #coffee #morning #miami #health

Brina Bo Bina
Brina Bo Bina
Open In TikTok:
Region: US
Monday 14 July 2025 12:08:00 GMT
2290
120
9
6

Music

Download

Comments

stevegclark
steve :
I lost a lot of weight by replacing 2 meals a day with 8oz illy ready-to-drink cold brew coffee can mixed with Core Power Elite High Protein Shake. My 3rd meal would be a lean protein source (chicken or fish) and a large portion of green vegetables 🥬
2025-07-14 18:05:14
1
seaniethepooh
Sean Smith :
Is the apartment coming along nicely?
2025-07-14 12:59:38
1
alexandra.sarubbi
alexandra.sarubbi :
Okay I need to try this 😍😍
2025-07-14 19:51:11
1
jimjamesjimothy04
jimjamesjimothy :
I watched 3 times and I still can’t tell what kind of pasta was made.
2025-07-14 12:38:51
0
walidtanzil
No Name :
🥰
2025-07-18 15:45:14
0
user4869418126
Zakaria :
😁
2025-07-17 18:51:05
0
To see more videos from user @brinabobina0, please go to the Tikwm homepage.

Other Videos

TU KHÔNG PHẢI LÀ SỬA Hôm qua, có thằng em hỏi mình một câu : “Chị ơi, tu có phải là sửa không?” Mình bật cười vì thấy chính mình trong câu hỏi đó. Nhớ lại cái thời hăm hở bước vào hành trình tu tập, mình cũng từng tin rằng tu là sửa. Sửa tính nóng. Sửa cái sân. Sửa cái giận. Sửa cho mình dịu lại, hiền hơn, tử tế hơn. Như thể mình là một món đồ hỏng và tu là quá trình vá víu để trở nên hoàn hảo. Nhưng chính cái niềm tin ấy đã khiến mình bước nhầm. Càng sửa, mình càng thấy mình giống “người đang tu”. Và rồi càng ra dáng, mình càng dính vào một bản ngã mới tinh vi hơn, khó nhận diện hơn.  Một lớp vỏ đạo đức tưởng là tiến bộ, nhưng kỳ thực chỉ là diễn sâu vai “người tốt”. Nhẫn nhịn mà bên trong đầy oán khí. Dịu dàng ngoài mặt nhưng trong lòng vẫn chửi thề bằng im lặng. Mình từng ép bản thân trở nên đúng. Từng bóp nghẹt những cảm xúc bị gán mác “chưa tu xong”. Từng hoảng hốt khi phát hiện trong mình có một ý nghĩ xấu. Và rồi, điều gì đến cũng đến. Một ngày, lớp vỏ ấy nứt. Cái “người tu” trong mình vỡ. Vì không ai sống nổi với sự gồng gánh mãi được, kể cả trong lớp áo gọi là đạo hạnh. Chính lúc đó, mình bắt đầu hiểu. Tu không phải là sửa. Tu là thấy. Thấy cái gì đang vận hành bên trong. Thấy vì sao mình hay phản ứng. Thấy nỗi sợ mất giá trị đằng sau cái sân. Thấy vết thương nằm sau sự gắt gỏng. Thấy rõ đến tận gốc và chỉ khi thấy đủ sâu, nó mới tự rơi. Không cần sửa, không cần nén, không cần cố gồng!  Chỉ khi thấy tới đó, mình mới thật sự không còn kháng cự. Không cần gồng, không cần sửa. Chỉ có một cái thở dài rất nhẹ và sự tĩnh lặng rất sâu. Chuyển hoá không đến từ việc nén lại, mà từ việc nhìn xuyên. Sửa là hành động của bản ngã: “Tôi không được như thế này, tôi cần thành cái kia.” Chuyển hóa là hoa trái của tuệ giác: “Tôi thấy rồi, và điều được thấy tự nó rụng.” “Hãy tự mình thắp đuốc lên mà đi.” Tu không phải để trở nên người tốt hơn trong mắt ai đó. Tu là con đường trở về, nơi chính mình cũng không còn cần khen chê nữa. “Tâm tịnh thì quốc độ tịnh.” (Kinh Duy Ma Cật) Không phải thế giới bớt xô bồ, mà là khi tâm không còn loạn, ta nhìn đâu cũng thấy sự tĩnh lặng vốn sẵn có. Không phải cảnh đổi, mà là cái thấy đã khác. Khi không còn vọng tưởng chen vào, cõi nhiễm cũng thành cõi tịnh. Một ngọn đèn không cần sửa. Nó chỉ cần được lau. Cái sáng chưa từng mất. Chỉ là bụi lâu quá khiến ta quên. Tu không tạo ra một con người mới. Tu làm tan đi từng lớp tưởng mình là ai. Và trong sự tan rã ấy, cái biết tự hiện, nhẹ như một sớm sương không cố gắng, trong như mặt hồ chẳng động tay ai. Có người bảo: “Tu rồi mà vẫn còn buồn, còn giận, còn phản ứng hả?” Ờ thì… tu chứ có phải cắt dây thần kinh cảm xúc đâu. Chỉ là buồn nhưng không đổ lỗi, giận mà không làm khổ thêm ai, phản ứng rồi biết quay lại soi chính mình, nhìn thấy cơn sân nó cồn cào đang ở bên trong và biết nó thấy nó và nó tự mất đi khi mình không nghĩ mình là cơn sân kia!  Không phải hết, mà là bớt dần. Không phải đắc, mà là tỉnh. Ngày trước ai nói xấu một câu là muốn bung lụa đáp trả, giờ nghe xong chỉ quay vào nhìn cơn sân bên trong, nhấc ly nước lên uống. Không phải vì hiền, mà vì lười khổ thêm, lười dính vô ba cái bẫy bản ngã, lười giữ hình ảnh, lười diễn… Có những hôm, nhìn mình trong gương, chẳng thấy gì đặc biệt. Chỉ là một con người bình thường, có buồn có vui, có vết thương có tử tế. Nhưng bình thường mà không còn cố gắng trở nên gì nữa thì lại thấy nhẹ như gió, và thật đến lạ.  #CapCut #phậtphápnhiệmmầu #tutap #chữalành #damthinhuquynh
TU KHÔNG PHẢI LÀ SỬA Hôm qua, có thằng em hỏi mình một câu : “Chị ơi, tu có phải là sửa không?” Mình bật cười vì thấy chính mình trong câu hỏi đó. Nhớ lại cái thời hăm hở bước vào hành trình tu tập, mình cũng từng tin rằng tu là sửa. Sửa tính nóng. Sửa cái sân. Sửa cái giận. Sửa cho mình dịu lại, hiền hơn, tử tế hơn. Như thể mình là một món đồ hỏng và tu là quá trình vá víu để trở nên hoàn hảo. Nhưng chính cái niềm tin ấy đã khiến mình bước nhầm. Càng sửa, mình càng thấy mình giống “người đang tu”. Và rồi càng ra dáng, mình càng dính vào một bản ngã mới tinh vi hơn, khó nhận diện hơn. Một lớp vỏ đạo đức tưởng là tiến bộ, nhưng kỳ thực chỉ là diễn sâu vai “người tốt”. Nhẫn nhịn mà bên trong đầy oán khí. Dịu dàng ngoài mặt nhưng trong lòng vẫn chửi thề bằng im lặng. Mình từng ép bản thân trở nên đúng. Từng bóp nghẹt những cảm xúc bị gán mác “chưa tu xong”. Từng hoảng hốt khi phát hiện trong mình có một ý nghĩ xấu. Và rồi, điều gì đến cũng đến. Một ngày, lớp vỏ ấy nứt. Cái “người tu” trong mình vỡ. Vì không ai sống nổi với sự gồng gánh mãi được, kể cả trong lớp áo gọi là đạo hạnh. Chính lúc đó, mình bắt đầu hiểu. Tu không phải là sửa. Tu là thấy. Thấy cái gì đang vận hành bên trong. Thấy vì sao mình hay phản ứng. Thấy nỗi sợ mất giá trị đằng sau cái sân. Thấy vết thương nằm sau sự gắt gỏng. Thấy rõ đến tận gốc và chỉ khi thấy đủ sâu, nó mới tự rơi. Không cần sửa, không cần nén, không cần cố gồng! Chỉ khi thấy tới đó, mình mới thật sự không còn kháng cự. Không cần gồng, không cần sửa. Chỉ có một cái thở dài rất nhẹ và sự tĩnh lặng rất sâu. Chuyển hoá không đến từ việc nén lại, mà từ việc nhìn xuyên. Sửa là hành động của bản ngã: “Tôi không được như thế này, tôi cần thành cái kia.” Chuyển hóa là hoa trái của tuệ giác: “Tôi thấy rồi, và điều được thấy tự nó rụng.” “Hãy tự mình thắp đuốc lên mà đi.” Tu không phải để trở nên người tốt hơn trong mắt ai đó. Tu là con đường trở về, nơi chính mình cũng không còn cần khen chê nữa. “Tâm tịnh thì quốc độ tịnh.” (Kinh Duy Ma Cật) Không phải thế giới bớt xô bồ, mà là khi tâm không còn loạn, ta nhìn đâu cũng thấy sự tĩnh lặng vốn sẵn có. Không phải cảnh đổi, mà là cái thấy đã khác. Khi không còn vọng tưởng chen vào, cõi nhiễm cũng thành cõi tịnh. Một ngọn đèn không cần sửa. Nó chỉ cần được lau. Cái sáng chưa từng mất. Chỉ là bụi lâu quá khiến ta quên. Tu không tạo ra một con người mới. Tu làm tan đi từng lớp tưởng mình là ai. Và trong sự tan rã ấy, cái biết tự hiện, nhẹ như một sớm sương không cố gắng, trong như mặt hồ chẳng động tay ai. Có người bảo: “Tu rồi mà vẫn còn buồn, còn giận, còn phản ứng hả?” Ờ thì… tu chứ có phải cắt dây thần kinh cảm xúc đâu. Chỉ là buồn nhưng không đổ lỗi, giận mà không làm khổ thêm ai, phản ứng rồi biết quay lại soi chính mình, nhìn thấy cơn sân nó cồn cào đang ở bên trong và biết nó thấy nó và nó tự mất đi khi mình không nghĩ mình là cơn sân kia! Không phải hết, mà là bớt dần. Không phải đắc, mà là tỉnh. Ngày trước ai nói xấu một câu là muốn bung lụa đáp trả, giờ nghe xong chỉ quay vào nhìn cơn sân bên trong, nhấc ly nước lên uống. Không phải vì hiền, mà vì lười khổ thêm, lười dính vô ba cái bẫy bản ngã, lười giữ hình ảnh, lười diễn… Có những hôm, nhìn mình trong gương, chẳng thấy gì đặc biệt. Chỉ là một con người bình thường, có buồn có vui, có vết thương có tử tế. Nhưng bình thường mà không còn cố gắng trở nên gì nữa thì lại thấy nhẹ như gió, và thật đến lạ. #CapCut #phậtphápnhiệmmầu #tutap #chữalành #damthinhuquynh

About