@sir.g.bot.theater: MidJourney cooked up a runway I couldn’t afford. AI mood board baddies in full effect. Visuals by MidJourney. Upscaled in Topaz Video AI. #RunwayBaddies #AImoodboard #MidJourneyV7 #TopazVideoAI #AIstyle #AIfilmmaking #VisualStorytelling #HighFashionAI #fyp #SirGBotsTheater #fyp #followers #follow?me? #baddies

RickGrimy & Sir.G.Bot
RickGrimy & Sir.G.Bot
Open In TikTok:
Region: US
Wednesday 16 July 2025 06:08:15 GMT
313
26
1
2

Music

Download

Comments

dreamsxschemes
Dreams&Schemes :
This is dope!
2025-07-16 07:48:36
1
To see more videos from user @sir.g.bot.theater, please go to the Tikwm homepage.

Other Videos

Có bao giờ… bạn thấy mình đã sống một đời rất dài, nhưng chưa từng có ngày nào thật sự thuộc về mình? Có người sống đến tận cuối đời… mà chưa từng được cất một tiếng thở dài đúng nghĩa. Vì cả đời họ đã quen với việc phải “ổn” – ổn khi đau, ổn khi mệt, ổn khi bị phản bội, và thậm chí phải mỉm cười… khi đang sụp đổ bên trong. Có người từng đứng bên linh cữu người thân, nghẹn ngào mà không rơi nổi một giọt nước mắt vì họ đã quen với việc phải “mạnh mẽ” để không ai lo. Rồi một đêm về, chỉ biết ngồi trong bóng tối, nhìn lên trần nhà và thì thầm: “Con xin lỗi, đáng lẽ hôm đó con nên nói con yêu mẹ nhiều hơn.” Điều hối tiếc nhất không phải là đã yêu sai người, chọn sai đường, hay để lỡ một cơ hội lớn. Hối tiếc lớn nhất của một đời người, là đi qua tuổi trẻ trong sự gồng gánh, đi qua tình yêu bằng sợ hãi, đi qua năm tháng chỉ để được công nhận… mà không có ngày nào thật sự để “được là mình”. Bạn có từng ngồi cạnh một người mình yêu mà không dám nắm tay họ? Từng muốn bật khóc nhưng nuốt ngược vào trong vì sợ phiền lòng ai đó? Từng cảm thấy trái tim mình khô cằn, nhưng vẫn phải mỉm cười vì con cái, vì cha mẹ, vì cuộc đời? Nếu bạn từng như vậy… Bạn đang cầm trên tay hạt mầm của sự hối tiếc – một loại nỗi đau không ai nhìn thấy, nhưng nó âm thầm gặm nhấm bạn mỗi đêm. Giờ đây, nếu bạn vẫn còn đang thở – bạn còn cơ hội. Đừng sống nốt phần đời còn lại như một cái bóng. Đừng chỉ sống cho vừa lòng người khác mà đánh mất linh hồn mình. Hãy để bản thân một lần được buông xuống, được khóc, được sai, được nghỉ ngơi. Mà là đã từng ở cạnh những người quan trọng nhất… nhưng lại không thật sự có mặt. Ta ở đó, mà hồn ta đang lo nghĩ về công việc, về tiền bạc, về một tương lai chưa tới. Ta nghe, mà không thật sự lắng nghe. Ta nhìn, mà không thấy sâu hơn đôi mắt. Và rồi, những điều thiêng liêng nhất – một cái ôm, một tiếng gọi, một lần chạm tay – đã lặng lẽ trôi qua như chưa từng. Có những người cả đời sống vì người khác, đến mức khi một mình, họ không biết mình là ai. Khi con cái lớn khôn, bạn bè xa rời, sự nghiệp lặng xuống – họ mới ngồi lặng trong căn phòng, tự hỏi: “Nếu tất cả những vai trò kia bị lấy đi… thì tôi còn lại gì?” Và câu trả lời nhiều khi là: Không gì cả. Bởi vì chính họ đã lãng quên chính mình suốt bao năm. Và được trở về làm chính mình – một cách đầy đủ và nguyên vẹn. Nếu ngày mai là ngày cuối cùng – bạn có thấy mình sống đáng không? Hay bạn sẽ gục đầu lên gối và nói: “Giá như… tôi dũng cảm hơn, sống thật hơn, yêu mình nhiều hơn!
Có bao giờ… bạn thấy mình đã sống một đời rất dài, nhưng chưa từng có ngày nào thật sự thuộc về mình? Có người sống đến tận cuối đời… mà chưa từng được cất một tiếng thở dài đúng nghĩa. Vì cả đời họ đã quen với việc phải “ổn” – ổn khi đau, ổn khi mệt, ổn khi bị phản bội, và thậm chí phải mỉm cười… khi đang sụp đổ bên trong. Có người từng đứng bên linh cữu người thân, nghẹn ngào mà không rơi nổi một giọt nước mắt vì họ đã quen với việc phải “mạnh mẽ” để không ai lo. Rồi một đêm về, chỉ biết ngồi trong bóng tối, nhìn lên trần nhà và thì thầm: “Con xin lỗi, đáng lẽ hôm đó con nên nói con yêu mẹ nhiều hơn.” Điều hối tiếc nhất không phải là đã yêu sai người, chọn sai đường, hay để lỡ một cơ hội lớn. Hối tiếc lớn nhất của một đời người, là đi qua tuổi trẻ trong sự gồng gánh, đi qua tình yêu bằng sợ hãi, đi qua năm tháng chỉ để được công nhận… mà không có ngày nào thật sự để “được là mình”. Bạn có từng ngồi cạnh một người mình yêu mà không dám nắm tay họ? Từng muốn bật khóc nhưng nuốt ngược vào trong vì sợ phiền lòng ai đó? Từng cảm thấy trái tim mình khô cằn, nhưng vẫn phải mỉm cười vì con cái, vì cha mẹ, vì cuộc đời? Nếu bạn từng như vậy… Bạn đang cầm trên tay hạt mầm của sự hối tiếc – một loại nỗi đau không ai nhìn thấy, nhưng nó âm thầm gặm nhấm bạn mỗi đêm. Giờ đây, nếu bạn vẫn còn đang thở – bạn còn cơ hội. Đừng sống nốt phần đời còn lại như một cái bóng. Đừng chỉ sống cho vừa lòng người khác mà đánh mất linh hồn mình. Hãy để bản thân một lần được buông xuống, được khóc, được sai, được nghỉ ngơi. Mà là đã từng ở cạnh những người quan trọng nhất… nhưng lại không thật sự có mặt. Ta ở đó, mà hồn ta đang lo nghĩ về công việc, về tiền bạc, về một tương lai chưa tới. Ta nghe, mà không thật sự lắng nghe. Ta nhìn, mà không thấy sâu hơn đôi mắt. Và rồi, những điều thiêng liêng nhất – một cái ôm, một tiếng gọi, một lần chạm tay – đã lặng lẽ trôi qua như chưa từng. Có những người cả đời sống vì người khác, đến mức khi một mình, họ không biết mình là ai. Khi con cái lớn khôn, bạn bè xa rời, sự nghiệp lặng xuống – họ mới ngồi lặng trong căn phòng, tự hỏi: “Nếu tất cả những vai trò kia bị lấy đi… thì tôi còn lại gì?” Và câu trả lời nhiều khi là: Không gì cả. Bởi vì chính họ đã lãng quên chính mình suốt bao năm. Và được trở về làm chính mình – một cách đầy đủ và nguyên vẹn. Nếu ngày mai là ngày cuối cùng – bạn có thấy mình sống đáng không? Hay bạn sẽ gục đầu lên gối và nói: “Giá như… tôi dũng cảm hơn, sống thật hơn, yêu mình nhiều hơn!

About