mt :
Anh không chỉ thương em lúc em xinh xắn, chỉnh chu, mặc váy đẹp, tô son đỏ đâu. Anh còn thương cả những buổi sáng em lười chải tóc, mặt mộc ngái ngủ, hay những ngày mệt chẳng buồn make.Anh thấy dễ thương lắm – vì đó mới là em thật nhất, là em mà không cần phải cố gắng tỏ ra gì trước ai cả.Anh thích cái kiểu em thoải mái tựa vai anh, cười ngốc, chẳng cần quan tâm xung quanh. Thích lúc em chỉ mặc áo phông rộng, tóc buộc vội, mắt vẫn còn ngái ngủ mà vẫn hỏi: “Anh ăn gì chưa?”Những lúc đó, anh càng thấy em gần gũi, đáng yêu và quan trọng với anh hơn bao giờ hết.Anh yêu em, không phải chỉ yêu vẻ ngoài, càng không phải vì những thứ người khác nhìn thấy. Anh yêu cả cái mệt mỏi của em sau một ngày dài, yêu cả sự vụng về, bướng bỉnh và đôi khi hơi ngốc nghếch của em.Anh thương em nhất ở cái sự mộc mạc – vì nó thật, vì nó thuộc về em, và chỉ mình anh mới được thấy trọn vẹn.Anh biết em cũng hay tự ti: lúc không make, lúc tóc rối, lúc mặt mệt… Nhưng anh lại thấy chính những khoảnh khắc ấy làm anh rung động nhất. Vì đó là lúc em buông hết mọi thứ, chỉ còn lại con người thật của em – và em vẫn đáng yêu như thế.
Với anh, chính cái “mộc” đó mới làm em khác với cả thế giới ngoài kia.
2025-07-20 11:07:09