Bình :
Có bông hướng dương nào chê nắng, có đóa cẩm tú cầu nào ghét mưa?
Có loài cá nào e dè đại dương sâu thẳm, có loài chim nào ngại ngần trời xanh cao vợi?
Có kẻ si tình nào không muốn đắm chìm trong tình yêu ? Có ai đã từng động lòng vì em, giờ lại không muốn ngắm nụ cười ấy thêm lần nữa?
Ngày xưa em đã không sợ hãi trước tương lai mịt mù vô định như thế, vậy cớ gì giờ đây anh phải nghi ngờ một hiện tại có em kề bên?
Từ lúc em nói lời từ biệt đến nay đã bao lâu? Đếm để làm gì, bởi vì khi xa nhau, kim đồng hồ lại tích tắc hằng thế kỉ.
Người ta nói câu chuyện của em đã trọn vẹn? Người ta bảo không nên để em trở về, vì không muốn phá hủy một kỉ niệm đẹp??
Nghe cũng hợp lí đấy, nghe cũng lí trí đấy...
Nhưng anh không muốn đo đếm tình ta bằng những câu kết luận khô khan. Anh không muốn lời tạm biệt năm xưa trở thành vĩnh biệt. Anh không muốn dùng nỗi hối hận khắc lên bia mộ tình ta.
Kể cả việc gặp nhau có đi ngược lại ý trời, thì anh cũng không ngần ngại nắm lấy đôi tay ấy một lần nữa. Dù cho khó khăn nghìn trùng, cùng nhau, ta sẽ vượt qua tất cả.
Như chồi cây héo hon đợi cơn mưa đầu mùa, như cánh buồm phiêu du trông ngóng bến bờ xa lạ.
Anh đợi em.
Như trăm dòng sông đều hướng về biển, như kim la bàn mãi chỉ hướng về Bắc Nam.
Lòng anh, chỉ hướng về em.
Mặc kệ lí trí nói, không quan tâm đến lời người dèm pha.
Vì em, sẽ mãi là ngoại lệ của anh.
Cre: Meigane
2025-08-10 07:53:23