@rob0reo: OOTD (OUTFIT OF THE DAY) #OOTD #fyp #outfitinspo #gmu #model

RobOreo
RobOreo
Open In TikTok:
Region: US
Wednesday 27 August 2025 15:39:17 GMT
1218
83
9
3

Music

Download

Comments

heyk2i
kai! :
don’t spend it all in one place
2025-08-27 15:43:27
4
suley.seyidov
suley :
Rare to see fly people at GMU ❤️‍🩹
2025-08-28 04:29:23
1
brady_unofficial
Brady :
Nice rosary
2025-09-19 23:17:58
1
peyton.henderson
peyton :
What pants ?
2025-09-04 04:26:33
0
ianr.fit
Ian :
This my fav Frank song
2025-08-27 16:00:52
2
ajjjound
AJ :
2025-08-27 17:25:37
1
To see more videos from user @rob0reo, please go to the Tikwm homepage.

Other Videos

Trong đời, có những vết thương không chảy máu, nhưng lại ăn sâu vào tận đáy tim. Đó không phải là khi chúng ta trải qua sóng gió lớn, mà là khi phải nghe một câu nói phũ phàng, một thái độ coi thường, một lần bị xem nhẹ… từ chính người từng thân thiết nhất. Cổ nhân có câu: “Tình sâu mấy cũng nhạt, khi một bên quá vô tâm.” Bởi vậy, chẳng phải kỉ niệm mất đi giá trị, mà là sự tôn trọng đã cạn từ lâu. Tôn trọng là gốc của mọi mối quan hệ. Nó là sợi chỉ đỏ giữ người với người, là sợi dây vô hình níu lại những yêu thương. Một khi sợi dây ấy đứt, mọi thứ khác chỉ còn là hình bóng. Có người hỏi: “Vì sao hai người từng thương nhau đến vậy, cuối cùng lại trở thành người xa lạ?” Câu trả lời rất giản đơn: vì một người coi trọng, còn một người coi thường. Mà sự coi thường ấy, đôi khi chỉ cần lặp lại vài lần, cũng đủ giết chết cả một đoạn tình. Trong Phật pháp có dạy: “Không phải do duyên hết mà rời nhau, mà là tâm đã không còn trụ nơi nhau nữa.” Khi sự thiếu tôn trọng vượt quá giới hạn, trái tim tự khắc đóng lại. Không cần giận, không cần trách, chỉ là không còn muốn cố gắng thêm lần nào nữa. Bởi một người nếu thật sự thương ta, sẽ không để ta phải tự hỏi mình có đáng giá hay không. Con người ta hay nhầm lẫn giữa thân thiết và quyền làm tổn thương. Càng gần, càng dễ buông lời sai trái; càng quen, càng dễ xem nhẹ người trước mặt. Nhưng chính sự xem nhẹ ấy mới là con dao cùn, cứa chậm nhưng rất sâu. Nó bào mòn lòng tin, rút cạn kiên nhẫn, và khiến những điều đẹp đẽ ngày xưa dần hóa thành bụi. Tình cảm, xét cho cùng, không được đo bằng năm tháng, mà bằng sự tôn trọng dành cho nhau. Một người có thể quen bạn mười năm nhưng xem bạn chẳng bằng kẻ lạ. Có người chỉ đi cùng bạn vài tháng nhưng luôn trân trọng từng lời nói của bạn. Đó là sự khác biệt giữa tạm bợ và chân thành, giữa coi thường và coi trọng. Và rồi sẽ có một ngày, bạn bỗng thấy mình không còn buồn, không còn đau, cũng chẳng cần níu kéo. Không phải vì bạn đã quên, mà vì bạn đã hiểu: mình xứng đáng với những điều trân trọng hơn. Bạn im lặng, bước lùi lại một bước, rồi thêm một bước. Không ồn ào, không biện minh. Bởi đôi khi, sự rời đi là cách cuối cùng để giữ lại giá trị của chính mình. Người xưa nói: “Tâm tĩnh thì tự sáng.” Khi bạn lùi lại, bạn sẽ thấy rõ ai còn thật lòng, ai chỉ quen xem bạn là điều hiển nhiên. Bạn sẽ thấy rằng những kỉ niệm một thời đẹp đẽ, dù quý giá, cũng không đủ để cứu vãn một trái tim bị coi thường quá nhiều lần. Và cũng từ đó, bạn học cách yêu mình hơn, chọn lựa kỹ hơn, trân trọng chính mình hơn. Không phải ai cũng xứng đáng ở lại bên bạn. Có người chỉ phù hợp với một đoạn đường, không phải cả hành trình. Có người chỉ đến để dạy bạn bài học về giá trị bản thân: rằng tôn trọng không phải thứ xin mà có; rằng tử tế cũng cần đặt đúng chỗ; rằng trái tim mình không nên trao cho những người không biết giữ. Sau tất cả, bạn sẽ nhận ra: rời đi không phải là mất, mà là giải thoát. Buông bỏ không phải là thất bại, mà là trở về với sự bình an. Những kỉ niệm từng đẹp đẽ vẫn còn đó – nhưng chúng là để nhớ, không phải để níu. Đời người vốn vô thường, ai giữ được thì giữ, ai buông được thì buông. Điều quan trọng nhất là: đừng đánh đổi lòng tự trọng của mình chỉ vì nỗi nhớ một người đã không còn trân quý bạn. Cuối cùng, hãy khắc ghi: Khi sự tôn trọng biến mất, mọi thứ khác đều trở thành quá khứ. Khi bạn biết giá trị của mình, chẳng ai có thể làm bạn thấy mình nhỏ bé nữa. Và khi bạn đứng dậy, bình thản bước đi, chính là lúc bạn đẹp nhất. #trietlycuocsong #baihoccuocsong #tinhthuc #nhansinh_trietluan #truyencamhung
Trong đời, có những vết thương không chảy máu, nhưng lại ăn sâu vào tận đáy tim. Đó không phải là khi chúng ta trải qua sóng gió lớn, mà là khi phải nghe một câu nói phũ phàng, một thái độ coi thường, một lần bị xem nhẹ… từ chính người từng thân thiết nhất. Cổ nhân có câu: “Tình sâu mấy cũng nhạt, khi một bên quá vô tâm.” Bởi vậy, chẳng phải kỉ niệm mất đi giá trị, mà là sự tôn trọng đã cạn từ lâu. Tôn trọng là gốc của mọi mối quan hệ. Nó là sợi chỉ đỏ giữ người với người, là sợi dây vô hình níu lại những yêu thương. Một khi sợi dây ấy đứt, mọi thứ khác chỉ còn là hình bóng. Có người hỏi: “Vì sao hai người từng thương nhau đến vậy, cuối cùng lại trở thành người xa lạ?” Câu trả lời rất giản đơn: vì một người coi trọng, còn một người coi thường. Mà sự coi thường ấy, đôi khi chỉ cần lặp lại vài lần, cũng đủ giết chết cả một đoạn tình. Trong Phật pháp có dạy: “Không phải do duyên hết mà rời nhau, mà là tâm đã không còn trụ nơi nhau nữa.” Khi sự thiếu tôn trọng vượt quá giới hạn, trái tim tự khắc đóng lại. Không cần giận, không cần trách, chỉ là không còn muốn cố gắng thêm lần nào nữa. Bởi một người nếu thật sự thương ta, sẽ không để ta phải tự hỏi mình có đáng giá hay không. Con người ta hay nhầm lẫn giữa thân thiết và quyền làm tổn thương. Càng gần, càng dễ buông lời sai trái; càng quen, càng dễ xem nhẹ người trước mặt. Nhưng chính sự xem nhẹ ấy mới là con dao cùn, cứa chậm nhưng rất sâu. Nó bào mòn lòng tin, rút cạn kiên nhẫn, và khiến những điều đẹp đẽ ngày xưa dần hóa thành bụi. Tình cảm, xét cho cùng, không được đo bằng năm tháng, mà bằng sự tôn trọng dành cho nhau. Một người có thể quen bạn mười năm nhưng xem bạn chẳng bằng kẻ lạ. Có người chỉ đi cùng bạn vài tháng nhưng luôn trân trọng từng lời nói của bạn. Đó là sự khác biệt giữa tạm bợ và chân thành, giữa coi thường và coi trọng. Và rồi sẽ có một ngày, bạn bỗng thấy mình không còn buồn, không còn đau, cũng chẳng cần níu kéo. Không phải vì bạn đã quên, mà vì bạn đã hiểu: mình xứng đáng với những điều trân trọng hơn. Bạn im lặng, bước lùi lại một bước, rồi thêm một bước. Không ồn ào, không biện minh. Bởi đôi khi, sự rời đi là cách cuối cùng để giữ lại giá trị của chính mình. Người xưa nói: “Tâm tĩnh thì tự sáng.” Khi bạn lùi lại, bạn sẽ thấy rõ ai còn thật lòng, ai chỉ quen xem bạn là điều hiển nhiên. Bạn sẽ thấy rằng những kỉ niệm một thời đẹp đẽ, dù quý giá, cũng không đủ để cứu vãn một trái tim bị coi thường quá nhiều lần. Và cũng từ đó, bạn học cách yêu mình hơn, chọn lựa kỹ hơn, trân trọng chính mình hơn. Không phải ai cũng xứng đáng ở lại bên bạn. Có người chỉ phù hợp với một đoạn đường, không phải cả hành trình. Có người chỉ đến để dạy bạn bài học về giá trị bản thân: rằng tôn trọng không phải thứ xin mà có; rằng tử tế cũng cần đặt đúng chỗ; rằng trái tim mình không nên trao cho những người không biết giữ. Sau tất cả, bạn sẽ nhận ra: rời đi không phải là mất, mà là giải thoát. Buông bỏ không phải là thất bại, mà là trở về với sự bình an. Những kỉ niệm từng đẹp đẽ vẫn còn đó – nhưng chúng là để nhớ, không phải để níu. Đời người vốn vô thường, ai giữ được thì giữ, ai buông được thì buông. Điều quan trọng nhất là: đừng đánh đổi lòng tự trọng của mình chỉ vì nỗi nhớ một người đã không còn trân quý bạn. Cuối cùng, hãy khắc ghi: Khi sự tôn trọng biến mất, mọi thứ khác đều trở thành quá khứ. Khi bạn biết giá trị của mình, chẳng ai có thể làm bạn thấy mình nhỏ bé nữa. Và khi bạn đứng dậy, bình thản bước đi, chính là lúc bạn đẹp nhất. #trietlycuocsong #baihoccuocsong #tinhthuc #nhansinh_trietluan #truyencamhung

About