chongg :
Tuổi 17, 18, đôi mươi… Là cái tuổi còn ngây ngô, vừa biết rung động, vừa sợ mất mát. Ở cái ngưỡng ấy, buông bỏ một người thật ra là một trong những bài học đầu đời của mình về yêu, thương và mất. Ngày đó, ta cứ nghĩ tình cảm là tất cả, mất đi một người là cả thế giới sụp đổ. Nhưng thật ra, thế giới vẫn xoay, chỉ có mình thay đổi. Buông bỏ ở tuổi này không phải vì hết thương, mà vì ta chưa đủ lớn để giữ, chưa đủ chín chắn để đi cùng nhau. Đôi khi, buông bỏ là chấp nhận rằng có những người chỉ ghé ngang đời ta như một cơn mưa rào mùa hạ đến nhanh, mát lạnh, làm ta nhớ mãi, nhưng không thể ở lại mà thôi. Sau này nhìn lại, ta mới hiểu vì tình yêu tuổi trẻ, đẹp nhất có lẽ không nằm ở chỗ giữ được bao lâu, mà ở chỗ nó dạy ta biết yêu, biết đau, và biết buông. ❤
2025-10-01 11:09:47