@lyhuot.yong: សុំទោសណាដែលមិនអាចកាន់ដៃគ្នាសម្រេចក្តីស្រមៃរបស់ពួកយើង😣

Huottt x 280323
Huottt x 280323
Open In TikTok:
Region: KH
Tuesday 02 September 2025 07:33:14 GMT
13506
1253
3
65

Music

Download

Comments

merikirin7
All Girls are same :
B nh sad tam hz 😢
2025-09-18 00:41:04
1
srry__imnotgood
. :
Kom sot pek hx 😔
2025-09-11 17:19:25
0
To see more videos from user @lyhuot.yong, please go to the Tikwm homepage.

Other Videos

Nếu ta là một cây đại thụ hai nghìn năm tuổi, đứng yên lặng giữa những đối thay của trời đất, có lẽ ta sẽ nói với con người thế này:
Nếu ta là một cây đại thụ hai nghìn năm tuổi, đứng yên lặng giữa những đối thay của trời đất, có lẽ ta sẽ nói với con người thế này: "Ta đã thấy các ngươi đến và đi, như sóng trên mặt hồ. Ta đã thấy để quốc hưng thịnh rồi tàn, tình yêu nở rộ rồi phai. Còn ta - vẫn đứng đây, lặng lẽ thở cùng gió, lắng nghe đất hát." Các ngươi luôn vội vã, cứ nghĩ rằng đời mình quá ngắn nên phải tranh giành, phải chứng minh. Nhưng chính sự ngắn ngủi ấy mới là món quà. Vì nếu các ngươi sống ngắn mà vẫn biết thương yêu, vẫn biết buông bỏ, thì ánh sáng của các ngươi còn rực rỡ hơn ta - kẻ đã sống ngàn năm mà chỉ biết im lặng. Ta muốn nói rằng: • Mọi thứ các ngươi sợ mất, đất mẹ đã từng lấy đi và trả lại vô số lần. • Không có gì thực sự thuộc về ai - kể cả thân xác, kể cả ký ứC. • Chỉ có sự nhận biết, sự tỉnh thức, mới là thứ bất diệt. Ta đã nghe tiếng khóc của trẻ thơ hòa cùng tiếng chim buổi sớm, ta biêt răng trong môi tiêng khóc đều có hạt mầm của sự sống. Ta đã thấy chiến tranh và hòa bình thay nhau như ngày với đêm, và hiểu rằng khổ đau cũng là một phần của nhịp thở vũ trụ. Hỡi con người nhỏ bé nhưng rực sáng, Nếu có điều gì ta muốn nhắn gửi, thì đó là: Hãy sống chậm lại, như một chiếc lá đang rơi - không cần biết mình sẽ chạm đất ở đâu, chỉ cần rơi trọn vẹn. Vậy thì, hãy ngồi xuống đây Tựa lưng vào thân ta, lắng nghe hơi gió luồn qua những tầng lá già. Ta sẽ kể cho con nghe - ký ức của đất, những điều mà con người không còn nhớ. 1. Khi thế giới còn chưa có tên Ngày ấy, đất chưa chia thành quốc gia, biển chưa bị gọi bằng ngôn ngữ nào. Con người còn chưa biết nói "ta" và "ngươi". Họ sống bằng trực giác - như đàn chim, như bầy nai, biết đâu là nguồn nước, đâu là bão sắp đến. Ta nhìn thấy ánh sáng trong mắt họ: trong suốt, hiền hòa, không bị đục bởi ham muốn. Khi họ ăn, họ cảm ơn cây cỏ. Khi họ chết, họ để thân thể mình trở về đất - chẳng ai sợ hãi, vì họ hiểu mình chưa từng rời khỏi đất mẹ. 2. Rồi họ bắt đầu biết "thuộc về" Một ngày, con người dựng lên hàng rào đầu tiên. Từ đó, đất bặt đầu biết đến nỗi đau chia cắt. "Đây là của ta" - câu nói ấy nhẹ thôi, nhưng nó như mũi dao căm vào lòng đât. Khi họ băt đâu gọi tên mọi thứ, họ cũng vô tình tách mình khỏi vũ trụ. Ta nghe họ tranh giành, giết chóc, đốt rừng, ta không giận. Bởi ta hiểu - mọi sinh linh đều phải đi qua mê lộ của sở hữu để tìm lại tự do. 3. Khi họ bắt đầu cầu nguyện Có thời con người ngước lên trời và nói với một đấng họ không thấy: "Xin hãy cứu con." Ta nghe tiếng họ vang lên giữa cơn gió, vừa tha thiết vừa cô đơn. Họ không biết rằng vị thần họ tìm vẫn đang thở trong chính họ. Ta đã thây nhiêu người quỳ gôi giữa rừng, nước mắt rơi xuống rễ ta - và ta đã hút lấy nước mắt đó như một phân của mưa. Từ đó, ta hiêu: đau khô cũng là con đường đê con người quay vê với chính mình. 4. Và khi thế giới trở nên ồn ào Thế kỷ nối tiếp thế kỷ, con người quên mất tiêng nói của gió, của đất, của dòng nước 1o dưng nên những thành phố cao hơn tán lá ta, sáng hơr cả trăng. Nhưng trong lòng họ lại tối hơn bao giờ hết. Họ đi tìm tình yêu, tiền bạc, danh vọng - mà quên mất cội nguồn của niềm vui là sự tĩnh lặng. 5. Dẫu vậy, ta vẫn tin vào con người Vì ta đã thấy - dù bao lần sai lầm, vẫn có những kẻ lặng lẽ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời và hỏi: "Ta là ai?" Mỗi khi có người đặt câu hỏi ấy, một chiếc lá trên thân ta lại khế rung - vì ta biết, có ai đó đang tỉnh dậy.

About