@pevicutekk: Căn phòng vẫn là nơi quen thuộc, nhưng bầu không khí thì khác hẳn. Nó đặc quánh lại bởi những hồi ức. Cô ngồi bất động trên giường, đôi tay ôm gối, mắt dán vào khoảng tường trắng. Ngày xưa, căn phòng này từng đầy tiếng cười. Anh hay gõ nhẹ vào ly cà phê cô pha: – “Đắng quá, nhưng mà uống được. Thế mới giống em.” Cô bật cười, rồi tự nhủ: “Chỉ cần có anh thôi, đắng cũng thành ngọt.” Nhưng càng về sau, câu nói của anh đổi khác. Anh nhăn mặt, đặt ly xuống bàn: – “Sao lần nào em cũng làm nhạt thế này?” Cô im lặng, quay lưng đi, che giấu giọt nước mắt rơi xuống. Cô biết rõ, tình yêu đã rạn từ rất lâu. Chẳng cần ai phải nói, những khoảng cách, những câu nói vô tình kia chính là bằng chứng. Nhưng lạ lùng thay, trái tim cô vẫn cố bám víu. Cô tự lừa dối mình: “Hay thử thêm một lần nữa…” Đêm nay, khi nhớ lại, cô thở dài: – “Thật ra, người ta không làm trái tim mình đau. Chính mình tự làm đấy chứ.” Nỗi đau lớn nhất không phải là anh rời đi. Mà là chính cô, ngày ấy, đã nhìn rõ sự thật nhưng không đủ can đảm để buông tay. Cô ngã lưng xuống gối. Ngoài kia, tiếng còi xe vọng vào không ngừng, nhắc nhở rằng cuộc sống vẫn tiếp tục. Nhưng trong lòng cô, vẫn còn nguyên một khoảng trống chưa kịp lấp đầy. Cô nhắm mắt, ký ức tự ùa về, rõ ràng đến mức như vừa mới hôm qua. Hôm ấy, cả hai ngồi trong quán quen dưới dãy đèn vàng mờ. Ly cà phê của anh vơi đi một nửa, cốc trà sữa của cô còn nguyên. Không ai chạm vào. Anh chống cằm, giọng nhạt nhẽo: – “Anh thấy… chúng ta cứ như thế này hoài thì chẳng đi đến đâu.” Cô cúi xuống, gượng cười: – “Hay mình thử lại thêm lần nữa? Biết đâu…” Anh cắt lời, nhẹ nhưng dứt khoát: – “Không phải chưa thử. Chỉ là… hết rồi.” Trái tim cô lúc ấy như ai bóp nghẹt, nhưng vẫn cố vớt vát: – “Anh còn nhớ đã từng nói, chỉ cần có em, mọi thứ sẽ ổn không?” Anh ngồi lặng vài giây, rồi thở dài: – “Ừ, nhưng bây giờ không ổn nữa.” Chỉ một câu, như nhát dao cuối cùng, cắt đứt sợi dây đã mòn rách từ lâu. Không cãi vã, không giận dữ, chỉ là sự mệt mỏi phủ lên cả hai. Cô lặng im, bàn tay siết chặt chiếc thìa nhỏ đến mức lạnh buốt. Trong lòng vang lên một câu, nhưng cô không nói ra: “Không ai làm em đau cả. Chính em thôi – em biết phải buông từ lâu, nhưng lại không đủ can đảm.” Trời hôm đó không mưa, cũng chẳng nắng. Chỉ là một buổi chiều lưng chừng, gió nhẹ thổi qua con phố quen thuộc. Cả hai đi bên nhau một đoạn ngắn, rồi chậm rãi dừng lại ở ngã rẽ. Anh nhét tay vào túi quần, mắt nhìn xuống đất, giọng hờ hững: – “Em về trước đi, anh còn chút việc.” Cô ngước nhìn, định nói điều gì đó, nhưng môi run rẩy không bật thành lời. Một phần trong cô vẫn muốn níu lại, nhưng lý trí lại thì thầm: “Níu để làm gì, khi người ta đã buông?” – “Ừ… vậy anh đi đi.” – cuối cùng, cô chỉ có thể nói thế. Anh khẽ gật đầu. Không một cái ôm, không một cái nắm tay cuối. Bước chân anh xa dần, hòa vào dòng người, để lại khoảng không loang loáng ánh đèn đường. Cô đứng đó thật lâu. Tim đập nặng nề như có tảng đá đè. Đôi mắt dõi theo bóng lưng quen thuộc ấy, cho đến khi nó biến mất hoàn toàn. Chỉ còn lại mình cô giữa phố xá đông đúc mà thấy trống trải đến lạ. Lúc quay lưng về nhà, cô thấy chân mình nặng trĩu. Mỗi bước đi như dẫm lên chính sự dại khờ của bản thân. “Đáng ra, mình đã có thể buông sớm hơn… để không đau đến thế này.” Về đến căn phòng, cô vứt túi xách xuống ghế, bật đèn. Không gian quen thuộc hiện ra, nhưng giờ trống rỗng đến nghẹt thở. Chiếc cốc anh từng uống vẫn còn trên kệ. Cái áo anh để quên vắt trên ghế. Tất cả như đang nhìn vào cô, nhắc nhở: “Anh đã từng ở đây. Giờ thì không nữa.” Cô ngồi phịch xuống sàn, hai tay ôm lấy đầu, nén chặt tiếng nấc. Và trong khoảnh khắc ấy, cô hiểu: nỗi đau lớn nhất không phải vì anh rời đi, mà vì chính cô – người đã biết phải dừng từ lâu nhưng lại không đủ can đảm để buông. “Đôi khi, không ai làm trái tim mình đau cả. Mà là do chính mình…” Một vết sẹo không bao giờ biến mất – để nhắc cô rằng, tình yêu không bao giờ kết thúc bằng sự phản bội hay chia tay. Nó kết thúc ngay khoảnh khắc ta biết phải buông, nhưng không đủ can đảm để làm điều đó.
Bakjanggi
Region: VN
Wednesday 03 September 2025 15:25:03 GMT
Music
Download
Comments
MeiLynhhh🎀 :
Thì ra khoảng cách của chúng ta 1 ngày 1 xa nhau kể từ khi con đấy xhien 🙂
2025-10-15 12:56:01
1
thazh05 :
Mệt ghe
2025-10-10 15:43:15
1
alo alo :
vừa muốn tiếp tục vừa muốn buông
2025-10-15 12:51:52
1
Đ :
Annh đã tốt hơn để bên em, chỉ là em cần thứ tốt hơn, vậy để anh tốt hơn. Nhưng anh chỉ có em
2025-10-12 07:11:13
8
chúc xinh :
um
2025-10-03 05:45:00
0
ng tinh mua dong❄️ :
Hmm
2025-09-27 18:29:52
0
Bò đang học đại học!! :
không biết phải giải toả như thế nào, chỉ biết im lặng ôm mặt khóc 🥰
2025-10-17 05:38:20
0
🐰 :
Tử tế là sự giay dứt cuối cùng giành cho người ở lại.
2025-10-13 11:51:22
2
username1155_2 :
Nó đau kinh khủngg🥺
2025-10-21 15:36:20
0
hp :
mệt thật
2025-09-19 09:32:37
0
Ng Minh Vũ :
cx cx mệt thật
2025-10-09 17:32:57
0
Mun lạc quan 🪼 :
Đúng v
2025-09-25 23:43:59
0
🐰 :
Tim em chịu không nổi đâu ạ
2025-10-15 16:45:29
0
quynh :
yêu hay không yêu có thật sự quan trọng không
2025-10-13 07:24:08
0
bomaylanhavua :
um
2025-09-07 01:46:02
0
Trầm tính :
Quá thất vọng
2025-10-11 14:34:57
0
♌︎. :
@just want money
2025-10-11 17:16:41
0
Thoa Kim :
@Kẹo chíp chíp m hieu t noi ai k
2025-09-29 11:36:53
1
Nguyễn Thảo Vy :
@hay khót nhè @umm
2025-10-07 16:57:39
2
samoyedcutew :
@anh có yêu em không?
2025-10-20 12:59:45
0
Vânn :
❤️❤️❤
2025-10-16 10:56:24
0
cte hột me 🐙 :
😭😭😭
2025-10-15 16:33:09
0
Tina🫧 :
😔😔😔
2025-10-13 14:15:14
0
Tra My Le :
🥰🥰🥰
2025-10-13 12:00:32
0
🧚♀️ :
@DTLA đã cố đến lúc cuối để nhìn lại k còn gì hối tiếc
2025-10-12 17:37:59
0
To see more videos from user @pevicutekk, please go to the Tikwm
homepage.