@xyiiw_: #chuongnhuocnam_bachkinhdinh #thefirstfrost #khododanh #bachkinhdinh_chuongnhuocnam #tangdienondipham

xyi 🍃❄️
xyi 🍃❄️
Open In TikTok:
Region: VN
Friday 19 September 2025 05:16:01 GMT
14867
1606
2
84

Music

Download

Comments

amadeu4943
Sol :
🥰🥰🥰
2025-10-25 02:22:32
0
ngoctranle2004_
Trân Lê :
🥺🥺🥺❤❤❤
2025-09-22 02:50:51
0
To see more videos from user @xyiiw_, please go to the Tikwm homepage.

Other Videos

Có những lời chia sẻ tưởng chừng đơn giản, nhưng khi nghe lại khiến tim người ta nhói đau. Hôm nay, Thầy Minh Tuệ nói: “Con tác ý khất xe lăn để mình sử dụng, vì đi bộ họ cũng kiện, đi xe họ cũng kiện nên con đi xe lăn. Đi xe máy hay mô tô thì con không sử dụng được vì con không dùng tiền, nên con dùng xe lăn. Còn các sư phụ kia thấy vậy nên cũng khất như con.” Một người đã buông bỏ, đã chọn con đường hành pháp đúng nghĩa, đã không vướng bận vào đồng tiền – vậy mà đến cả bước chân cũng bị ràng buộc bởi những tranh chấp nhỏ nhoi. Đi bộ cũng bị kiện, đi xe cũng bị kiện, để rồi chỉ còn cách chọn… một chiếc xe lăn – biểu tượng của sự chịu đựng và nhẫn nhục giữa cuộc đời. Nghe mà quặn lòng. Xã hội nào lại để cho một bậc tu hành phải khất đến cả một chiếc xe lăn để được đi trên con đường của mình? Pháp nào, đạo nào lại trở thành thứ bị vây hãm bởi sự ganh ghét, ích kỷ và vô minh đến vậy? Một vị thầy vốn có thể an nhiên, vậy mà phải chọn xe lăn để tránh thị phi. Hình ảnh ấy vừa bi thương, vừa là lời tố cáo không cần lời: Tố cáo sự xuống cấp của niềm tin, của lòng nhân, của sự từ bi vốn dĩ phải có nơi mỗi con người. Có lẽ, điều đau lòng nhất không phải là Thầy phải ngồi xe lăn, mà là chúng ta – những người đang sống trong xã hội này – lại thờ ơ để cho điều bất công ấy diễn ra. Đây không chỉ là câu chuyện của một người, mà là tấm gương phản chiếu bộ mặt thật của sự nhỏ nhen, đố kỵ và sự mất mát niềm tin vào cái thiện. Để rồi, người nghe không chỉ xót xa cho Thầy Minh Tuệ, mà còn xót xa cho chính chúng ta – những kẻ đang vô tình dung dưỡng cái ác bằng sự im lặng. Đây không chỉ là nỗi đau riêng của Thầy, mà là vết thương chung của cả một xã hội. Nó nhắc nhở chúng ta rằng: khi cái thiện bị chèn ép, khi một người tu hành phải chọn đến xe lăn để tránh thị phi, thì đó là lúc chúng ta cần nhìn lại chính mình. Sự im lặng trước bất công chính là mảnh đất màu mỡ cho cái ác nảy sinh. Sự thờ ơ trước khổ đau chính là con dao vô hình cứa vào lòng nhân loại. Chúng ta có thể không ngồi trên chiếc xe lăn kia, nhưng nếu không lên tiếng, thì trong tâm hồn mình, mỗi người cũng đang dần đánh mất đôi chân tự do. Hãy tỉnh thức. Hãy can đảm nói lên sự thật. Hãy nuôi dưỡng từ bi, để đạo pháp không còn là nỗi cô đơn của một vài con người, mà là ánh sáng chung soi đường cho tất cả. Đừng để mai này, khi nhìn lại, chúng ta chỉ còn biết thở dài: “Đã từng có một người Thầy phải khất xe lăn để giữ trọn đạo hạnh giữa cuộc đời đầy bóng tối…”.
Có những lời chia sẻ tưởng chừng đơn giản, nhưng khi nghe lại khiến tim người ta nhói đau. Hôm nay, Thầy Minh Tuệ nói: “Con tác ý khất xe lăn để mình sử dụng, vì đi bộ họ cũng kiện, đi xe họ cũng kiện nên con đi xe lăn. Đi xe máy hay mô tô thì con không sử dụng được vì con không dùng tiền, nên con dùng xe lăn. Còn các sư phụ kia thấy vậy nên cũng khất như con.” Một người đã buông bỏ, đã chọn con đường hành pháp đúng nghĩa, đã không vướng bận vào đồng tiền – vậy mà đến cả bước chân cũng bị ràng buộc bởi những tranh chấp nhỏ nhoi. Đi bộ cũng bị kiện, đi xe cũng bị kiện, để rồi chỉ còn cách chọn… một chiếc xe lăn – biểu tượng của sự chịu đựng và nhẫn nhục giữa cuộc đời. Nghe mà quặn lòng. Xã hội nào lại để cho một bậc tu hành phải khất đến cả một chiếc xe lăn để được đi trên con đường của mình? Pháp nào, đạo nào lại trở thành thứ bị vây hãm bởi sự ganh ghét, ích kỷ và vô minh đến vậy? Một vị thầy vốn có thể an nhiên, vậy mà phải chọn xe lăn để tránh thị phi. Hình ảnh ấy vừa bi thương, vừa là lời tố cáo không cần lời: Tố cáo sự xuống cấp của niềm tin, của lòng nhân, của sự từ bi vốn dĩ phải có nơi mỗi con người. Có lẽ, điều đau lòng nhất không phải là Thầy phải ngồi xe lăn, mà là chúng ta – những người đang sống trong xã hội này – lại thờ ơ để cho điều bất công ấy diễn ra. Đây không chỉ là câu chuyện của một người, mà là tấm gương phản chiếu bộ mặt thật của sự nhỏ nhen, đố kỵ và sự mất mát niềm tin vào cái thiện. Để rồi, người nghe không chỉ xót xa cho Thầy Minh Tuệ, mà còn xót xa cho chính chúng ta – những kẻ đang vô tình dung dưỡng cái ác bằng sự im lặng. Đây không chỉ là nỗi đau riêng của Thầy, mà là vết thương chung của cả một xã hội. Nó nhắc nhở chúng ta rằng: khi cái thiện bị chèn ép, khi một người tu hành phải chọn đến xe lăn để tránh thị phi, thì đó là lúc chúng ta cần nhìn lại chính mình. Sự im lặng trước bất công chính là mảnh đất màu mỡ cho cái ác nảy sinh. Sự thờ ơ trước khổ đau chính là con dao vô hình cứa vào lòng nhân loại. Chúng ta có thể không ngồi trên chiếc xe lăn kia, nhưng nếu không lên tiếng, thì trong tâm hồn mình, mỗi người cũng đang dần đánh mất đôi chân tự do. Hãy tỉnh thức. Hãy can đảm nói lên sự thật. Hãy nuôi dưỡng từ bi, để đạo pháp không còn là nỗi cô đơn của một vài con người, mà là ánh sáng chung soi đường cho tất cả. Đừng để mai này, khi nhìn lại, chúng ta chỉ còn biết thở dài: “Đã từng có một người Thầy phải khất xe lăn để giữ trọn đạo hạnh giữa cuộc đời đầy bóng tối…”.

About