@rincospl: в тгк: rincospl интересные фотки))🤫 #ночныереки#косплей#ззз#мияби#зенлессзонзиро

katyan
katyan
Open In TikTok:
Region: ES
Sunday 21 September 2025 19:38:29 GMT
90002
14238
129
1685

Music

Download

Comments

psychokids02
Psychokids :
፱፱፱፱፱፱፱፱፱፱፱፱፱፱፱፱፱፱፱፱፱፱፱፱፱፱፱፱ Приснись мне голой, пожалуйста ፱፱፱፱፱፱፱፱፱፱፱፱፱፱፱፱፱፱፱፱፱፱፱፱፱፱፱፱፱፱፱
2025-09-21 22:09:12
1473
user2178285502329
Гильгамеш :
😘😘😘
2025-09-21 20:44:09
545
natu13374
Natu1337 :
на р34 фильтр фута собрал 1м постов с юбилеем
2025-09-22 08:53:07
351
thisblacksakura
sakura :
2025-09-22 09:12:41
206
terw_2emik1
Emik :
АВТОР, У ТЕБЯ ПАРЕНЬ ЕСТЬ ИЛИ НЕТ ?
2025-09-24 13:05:22
0
looprik
Looprik :
Мияби не фури
2025-09-23 02:20:21
5
n3andertalecc
Максимка Неандерталец 🌿 :
2025-09-22 08:26:04
73
w1ckeddamn
Создатель инцеста :
годно
2025-10-22 19:08:18
0
ziwcazz_
Ziwcazz :
Вот чулки и должны выглядеть, хотя на вас все будет идеально
2025-11-02 12:15:51
0
sauronthedark3
sauronthedark :
съем любой контент с мияби
2025-09-22 14:01:07
26
shadowcurse0
shadow curse :
где-то я тебя уже видел
2025-09-22 10:00:57
65
foxsimiron
Foxsimiron :
Ладно, уговорила, я подписываюсь
2025-09-22 08:55:00
0
mr.white0434
SPERMA2281488 :
я знаю что ты снимаешься на пх но не могу доказать
2025-09-24 11:43:26
1
lexail228
oleksij :
Я боюся жінок
2025-09-22 10:10:22
0
freker_ets
Freker анти грибы❌ :
ABS°°LUTE CINEMA
2025-10-11 13:29:19
0
lavash134
лаваш :
один два три четыре пять шесть
2025-10-04 21:15:07
0
foxyfox58
foxyfox32 :
сам дьявол шепчет текст
2025-09-22 01:27:20
64
zhenykh
Жених :
фристайло.
2025-09-24 16:17:09
0
weusen234
Спарта :
2025-09-24 07:37:00
0
koreva.akuma.da
koreva akuma da :
мама лиса?
2025-09-21 22:26:18
0
matvei.chan
Matvei Chan :
2025-09-22 07:26:32
14
napkinnft
Napkin :
ЛИСА ЖЕНА
2025-09-22 10:09:20
0
6._miyabi6
бобофон | 1#CRAWLIPEDECARESSER :
2025-09-22 12:04:42
14
s.u.z.u.k.1
S U Z U K 1 :
ЛИСИЧКА ЖЕНА
2025-09-22 14:44:13
8
mulphanab
MulphanAB :
фута💀
2025-10-03 08:30:44
1
To see more videos from user @rincospl, please go to the Tikwm homepage.

Other Videos

Tình yêu đôi khi không phải là những lời hứa hoa mỹ, không phải là những cuộc nói chuyện kéo dài đến tận sáng, mà là những việc rất nhỏ lặng lẽ lặp lại mỗi ngày Pha một tách cà phê khi người kia chưa tỉnh, nhớ rằng anh hay quên mang theo ô, nhắn một câu hỏi “đã ăn chưa” giữa trưa, im lặng khi họ cần không gian — đó là ngôn ngữ của quan tâm, là thứ người ta hiểu nhau mà không cần yêu cầu Cô đã sống với định nghĩa ấy trong đầu từ lâu, mang theo nó như một tiêu chuẩn im lặng cho mọi mối quan hệ Khi yêu, cô tin là sự lắng nghe không cần xin phép, sự quan tâm chảy tự nhiên như máu trong người, không phải là một thứ phải mượn năn nỉ mới có được Nhưng cuộc đời dạy cô khác, đôi khi sự quan tâm của người khác giống như một phần thưởng hiếm hoi, phải trả giá bằng tiếng cầu xin và bằng những đêm thức trắng tự nhủ rằng chỉ cần cố gắng hơn một chút nữa, tất cả sẽ thay đổi Họ sống cùng nhau trong căn hộ nhỏ, hai chiếc cốc cà phê đặt trên bàn, một chiếc ghế lọt vào bóng sáng buổi chiều Anh về muộn, chiếc áo còn mùi khói, anh nói anh bận, anh mệt, anh sẽ bù vào cuối tuần Cô gật đầu, học cách chấp nhận lời hứa bị xô lệch bởi cuộc sống, tự nhủ rằng ai cũng có lúc yếu, ai cũng có lúc bỏ quên Nhưng rồi những lần hứa ấy kéo dài thành năm tháng, thành thói quen anh biến mất trong những tối thứ sáu, thành tin nhắn của cô bị trả lời với những ký tự lạnh lùng Một tối, cô ngồi trên cầu thang tầng thượng, nhìn thành phố đầy đèn như một tấm bản đồ cũ, thở dài Cô nhớ lần anh quên sinh nhật cô, nhớ cái cách anh xin lỗi rồi hứa sửa đổi, nhớ cô đã ngồi đó, lặp đi lặp lại việc tha thứ bởi vì cô yêu Có điều gì đó bắt đầu rạn nứt ở trong cô — không phải vì thiếu yêu, mà vì mệt mỏi vì phải xin cho mình được yêu Cô gọi anh xuống, giọng cô bình thản hơn cô nghĩ — Em chỉ muốn anh ngồi cùng em, không cần nói gì cả Anh nhìn cô, chần chừ, rồi ngồi xuống, nhưng mắt anh vẫn dán vào điện thoại, một nửa tâm trí đã ở đâu khác Cô cảm thấy như đang trả tiền cho một dịch vụ, như mua lại một thứ vốn thuộc về mình mà đã bị ai đó đem cho thuê Sự quan tâm không phải là một đồng xu để trao đi và nhận lại theo giao dịch, nhưng khi nó trở thành giao dịch, tình yêu bị biến dạng Cô thử nói thẳng, không oán trách mà chỉ đặt ra một điều giản dị — Em không muốn phải xin anh những thứ này, em chỉ muốn anh làm nó vì anh muốn như anh vẫn từng làm Anh thở dài, giọng anh có chút bực bội — Em cứ muốn anh phải luôn như thế, em quên là anh cũng có cuộc sống của anh Lời nói như dao lam, cắt phăng đi lớp vải mỏng của hy vọng cô đang giữ Đêm đó cô khóc, không phải vì anh lạnh lùng, mà vì sự nhận ra: nếu phải cầu xin mới có được sự chăm sóc, thì đó không còn là tình yêu thật sự nữa Tình yêu không cần xin, không cần van nài, tình yêu là thói quen tốt được nuôi bằng lòng tự nguyện, chứ không phải là một đặc quyền được ban phát hiếm hoi Cô bắt đầu để ý tới những dấu hiệu nhỏ: anh hay quên hẹn, anh hay đáp lại những lời cô nói bằng một câu nửa vời, anh tránh những câu hỏi sâu hơn bằng một nụ cười mệt mỏi Khi sự hiện diện ấy trở nên khan hiếm, cô cảm thấy mình bị thương thêm lần nữa, nhưng lần này là do cái cách cô cho phép người khác quyết định giá trị của mình Cô nói với anh một cách rõ ràng, không oán trách, không van xin — Em cần anh ở lại bên em theo cách em có thể tin, không phải khi em rên rỉ xin một chút quan tâm Anh nhìn cô, im lặng lâu, như đánh giá từng đường nét trên khuôn mặt cô, tìm một khe để trở lại Những ngày sau đó không biến mọi thứ thành mây hồng, nhưng bắt đầu có thay đổi nhỏ Anh nhớ mang theo ô, anh trả lời tin nhắn chậm nhưng đầy đủ, anh học cách ngồi yên khi cô cần lắng nghe chứ không sửa chữa Tình yêu, sự quan tâm, sự lắng nghe — đó là điều tự nhiên trong một mối quan hệ trưởng thành Nếu phải cầu xin mới được trao, thì đó là một thứ khác, một giao dịch cảm xúc, và cô không muốn lặp lại lần nữa Cô đã từng để mình nhỏ bé để giữ ai đó, cô đã từng hy sinh để níu lấy một bóng hình, nhưng giờ cô hiểu: lớn lên là biết đặt giá trị mình lên trước, là biết từ chối khi yêu trở thành sự xin xỏ
Tình yêu đôi khi không phải là những lời hứa hoa mỹ, không phải là những cuộc nói chuyện kéo dài đến tận sáng, mà là những việc rất nhỏ lặng lẽ lặp lại mỗi ngày Pha một tách cà phê khi người kia chưa tỉnh, nhớ rằng anh hay quên mang theo ô, nhắn một câu hỏi “đã ăn chưa” giữa trưa, im lặng khi họ cần không gian — đó là ngôn ngữ của quan tâm, là thứ người ta hiểu nhau mà không cần yêu cầu Cô đã sống với định nghĩa ấy trong đầu từ lâu, mang theo nó như một tiêu chuẩn im lặng cho mọi mối quan hệ Khi yêu, cô tin là sự lắng nghe không cần xin phép, sự quan tâm chảy tự nhiên như máu trong người, không phải là một thứ phải mượn năn nỉ mới có được Nhưng cuộc đời dạy cô khác, đôi khi sự quan tâm của người khác giống như một phần thưởng hiếm hoi, phải trả giá bằng tiếng cầu xin và bằng những đêm thức trắng tự nhủ rằng chỉ cần cố gắng hơn một chút nữa, tất cả sẽ thay đổi Họ sống cùng nhau trong căn hộ nhỏ, hai chiếc cốc cà phê đặt trên bàn, một chiếc ghế lọt vào bóng sáng buổi chiều Anh về muộn, chiếc áo còn mùi khói, anh nói anh bận, anh mệt, anh sẽ bù vào cuối tuần Cô gật đầu, học cách chấp nhận lời hứa bị xô lệch bởi cuộc sống, tự nhủ rằng ai cũng có lúc yếu, ai cũng có lúc bỏ quên Nhưng rồi những lần hứa ấy kéo dài thành năm tháng, thành thói quen anh biến mất trong những tối thứ sáu, thành tin nhắn của cô bị trả lời với những ký tự lạnh lùng Một tối, cô ngồi trên cầu thang tầng thượng, nhìn thành phố đầy đèn như một tấm bản đồ cũ, thở dài Cô nhớ lần anh quên sinh nhật cô, nhớ cái cách anh xin lỗi rồi hứa sửa đổi, nhớ cô đã ngồi đó, lặp đi lặp lại việc tha thứ bởi vì cô yêu Có điều gì đó bắt đầu rạn nứt ở trong cô — không phải vì thiếu yêu, mà vì mệt mỏi vì phải xin cho mình được yêu Cô gọi anh xuống, giọng cô bình thản hơn cô nghĩ — Em chỉ muốn anh ngồi cùng em, không cần nói gì cả Anh nhìn cô, chần chừ, rồi ngồi xuống, nhưng mắt anh vẫn dán vào điện thoại, một nửa tâm trí đã ở đâu khác Cô cảm thấy như đang trả tiền cho một dịch vụ, như mua lại một thứ vốn thuộc về mình mà đã bị ai đó đem cho thuê Sự quan tâm không phải là một đồng xu để trao đi và nhận lại theo giao dịch, nhưng khi nó trở thành giao dịch, tình yêu bị biến dạng Cô thử nói thẳng, không oán trách mà chỉ đặt ra một điều giản dị — Em không muốn phải xin anh những thứ này, em chỉ muốn anh làm nó vì anh muốn như anh vẫn từng làm Anh thở dài, giọng anh có chút bực bội — Em cứ muốn anh phải luôn như thế, em quên là anh cũng có cuộc sống của anh Lời nói như dao lam, cắt phăng đi lớp vải mỏng của hy vọng cô đang giữ Đêm đó cô khóc, không phải vì anh lạnh lùng, mà vì sự nhận ra: nếu phải cầu xin mới có được sự chăm sóc, thì đó không còn là tình yêu thật sự nữa Tình yêu không cần xin, không cần van nài, tình yêu là thói quen tốt được nuôi bằng lòng tự nguyện, chứ không phải là một đặc quyền được ban phát hiếm hoi Cô bắt đầu để ý tới những dấu hiệu nhỏ: anh hay quên hẹn, anh hay đáp lại những lời cô nói bằng một câu nửa vời, anh tránh những câu hỏi sâu hơn bằng một nụ cười mệt mỏi Khi sự hiện diện ấy trở nên khan hiếm, cô cảm thấy mình bị thương thêm lần nữa, nhưng lần này là do cái cách cô cho phép người khác quyết định giá trị của mình Cô nói với anh một cách rõ ràng, không oán trách, không van xin — Em cần anh ở lại bên em theo cách em có thể tin, không phải khi em rên rỉ xin một chút quan tâm Anh nhìn cô, im lặng lâu, như đánh giá từng đường nét trên khuôn mặt cô, tìm một khe để trở lại Những ngày sau đó không biến mọi thứ thành mây hồng, nhưng bắt đầu có thay đổi nhỏ Anh nhớ mang theo ô, anh trả lời tin nhắn chậm nhưng đầy đủ, anh học cách ngồi yên khi cô cần lắng nghe chứ không sửa chữa Tình yêu, sự quan tâm, sự lắng nghe — đó là điều tự nhiên trong một mối quan hệ trưởng thành Nếu phải cầu xin mới được trao, thì đó là một thứ khác, một giao dịch cảm xúc, và cô không muốn lặp lại lần nữa Cô đã từng để mình nhỏ bé để giữ ai đó, cô đã từng hy sinh để níu lấy một bóng hình, nhưng giờ cô hiểu: lớn lên là biết đặt giá trị mình lên trước, là biết từ chối khi yêu trở thành sự xin xỏ

About