@wealthythaiofficial: AI ก็เป็นได้นะ “ศาล รธน.” #CheersnChat #ถูกคอก็มาคุย #เพราะทุกประเด็นเป็นเรื่องแซ่บ #ทุกดีลธุรกิจปิดที่โต๊ะอาหาร #อาร์ทเอกรัฐ #หมออ๋อง #การเมืองไทย #WealthyThai #tiktok #หมออ๋องปดิพัทธ์

wealthythaiofficial
wealthythaiofficial
Open In TikTok:
Region: TH
Friday 03 October 2025 05:00:00 GMT
99100
9548
489
501

Music

Download

Comments

k150422
K150422 :
กูโคตรจะอึ้ง ศาล รธน เงินเดือน 5แสน 😳😳
2025-10-03 07:50:28
584
lfkdujgirus
lfkdujgirus :
AI ไม่สามารถทำได้หรอก เพราะมันตีความตรงไปตรงมา ไม่สามารถทำ 1+1 ให้เป็น 3 ได้ 😂😂
2025-10-03 09:58:52
349
georgfreezone
Georg :
กุเคยคิดเล่นไปเอา ai มาทำแทนศาลคนชั่วคงจะล้นคุกแน่ๆ
2025-10-03 06:08:37
283
tu3817
chai :
อาชีพ สส น่าจะใช้ Ai ได้นะ
2025-10-05 04:18:28
1
nipon.nipon6
Nipon Nipon :
จริง
2025-10-21 06:21:05
0
chaichana2025
chaichana2025 :
ใช้ Ai แทน สส นักการเมือง ไปเลย
2025-10-03 12:49:23
3
nop_fa
nop-FA :
ทำไม่ได้ครับ เพราะ AI ไม่ bias
2025-10-03 09:17:14
71
dahim526
Dahim :
Ai ก็เป็นนักการเมืองได้นะ
2025-10-03 09:25:01
6
jkoffice_25
วาซาบิ :
5เเสน เเล้วตัดสินแบบนี้นะ
2025-10-03 13:35:43
33
ddswaggag
มีปัญหา ปรึกษาซอล :
ทำไม่ได้สลิ่มไม่ยอมรับ สลิ่มบอก Ai ของอเมริกา
2025-10-03 08:19:28
33
mini1191
Pocky123 :
ระบบตุลาการ เอามาเลยครับ Ai ใช้กฎหมายรัฐธรรมนูญ ทุกบรรทัด
2025-10-05 02:43:47
28
blackpig817
คนวันศุกร์ เดือนสิง ปีเสือ :
เห็นด้วยล้านล้านล้านเปอร์เซนต์ ยุบมันไปศาลรัฐธรรมนูญ
2025-10-03 12:01:55
23
stanbyme40
stanbyme40 :
ด้อยค่าทุกอย่าง พ่อคนดีคนประเสริฐ
2025-10-03 10:05:22
8
tong_thae
คนที่ใช่_เพลงที่ชอบ :
เงินเดือนเยอะไปไหม 500,000 บ.
2025-10-03 10:24:37
16
user3806224226519
tuey :
🤩🤩ต้องลองแล้วววว😂😂😂
2025-10-03 05:11:56
28
fb.haichana168
NㅌnG😎 :
เอไอ ซื่อตรงกว่าจริง👍🏻
2025-10-03 14:30:05
13
kirit429
gg gg :
ทำไม่ได้ AI รับเงินไม่ได้
2025-10-03 09:05:41
8
talungchai
talungchai :
เอไอไม่รับสินบนด้วยเลยไม่เข้าข้างไคร
2025-10-03 11:43:35
16
kk.chai
กรชัย :
กูโคตรจะเห็นด้วยเลย
2025-10-03 14:10:31
11
yak57295
ยักษ์ คนทรงโจร :
ต่อไปนี้ศาลน่าจะเปลี่ยนเป็นสาร AI ให้หมดครับ
2025-10-03 13:45:39
3
zintang
ZTG🍀 รักเมีย พาเมียเที่ยว :
+1 9คน ตัดสินขัดเสียงประชาชนเสมอ
2025-10-03 08:00:45
9
jacksuchayut
Jack_suchayut :
ไม่ได้นะAIมันทำตามorderไม่ได้😅😂😂😂😂
2025-10-03 14:28:45
4
chayaphonwongsongnen
ชัยพร หวัดสูงเนิน :
เห็นด้วย
2025-10-03 12:01:12
3
thailand10182
thailand101 :
ก็จริง สส ก็ไม่ต้องมี 🥰
2025-10-03 08:06:04
2
To see more videos from user @wealthythaiofficial, please go to the Tikwm homepage.

Other Videos

Buổi chiều, thành phố ngập trong những cơn mưa bất chợt của mùa chuyển gió. Cô ngồi lặng bên ô cửa kính, tay khẽ chạm vào vệt nước trượt dài. Mỗi giọt mưa như một mảnh ký ức rơi xuống, vỡ tan rồi biến mất, hệt như những mối tình mà cô từng đặt trọn tim mình vào. Đã có những ngày, cô yêu một người đến mức tin rằng chỉ cần mình cố gắng thêm một chút, nhẫn nhịn thêm một lần, thì tình yêu ấy sẽ được đáp lại. Nhưng đổi lại, cô chỉ nhận về sự im lặng. Những tin nhắn không được trả lời, những cuộc hẹn bị hoãn vô thời hạn, những lời hứa tan như khói… Tất cả đã khiến trái tim cô chai sạn. Cô nhớ có lần ngồi trong quán cà phê nhỏ, chờ đợi một người đến suốt ba giờ đồng hồ. Người ta nói bận, nói kẹt xe, nói có việc gấp. Nhưng tận sâu trong lòng, cô biết sự thật là: họ chẳng còn muốn đến nữa. Vậy mà, khi ấy, cô vẫn cố tự dỗ mình rằng “chỉ cần yêu thêm một chút nữa thôi”. Yêu thương, khi đặt sai chỗ, hóa ra cũng là một dạng tự hành hạ. Cô mệt mỏi. Nhưng giữa sự mỏi mệt ấy, vẫn le lói một niềm tin mong manh: rằng đâu đó trên thế giới này, có một người cũng đang học cách chờ đợi cô. Một người không bắt cô gồng mình để giữ, không để cô hoang mang trong những khoảng lặng vô nghĩa. Một người sẽ nhìn vào đôi mắt cô và nói: “Em không cần phải chứng minh điều gì cả, chỉ cần là chính em thôi.” Có những đêm, cô trằn trọc đến tận sáng chỉ vì một ký ức cũ ùa về. Một bản nhạc thoáng qua, một mùi hương quen thuộc ngoài phố, thậm chí chỉ là ánh đèn vàng rọi xuống góc quán quen… cũng đủ làm cô nghẹn lại. Ngày anh rời đi, chẳng có một lý do nào ngoài câu nói gọn lỏn: “Anh mệt rồi.” Vậy thôi, mọi thứ sụp đổ. Cô ngồi bất động giữa căn phòng còn vương hơi thở của anh, ôm gối khóc như một đứa trẻ. Không phải vì cô không giữ nổi một người, mà bởi sự thật phũ phàng hiện ra: tình yêu không phải chỉ cần một phía nỗ lực là đủ. Rồi có lần, cô bắt gặp anh trên phố, tay trong tay với một người khác. Ánh mắt anh lướt qua, xa lạ như chưa từng quen biết. Giữa dòng người tấp nập, cô mỉm cười gượng gạo, nhưng trong lòng lại đau như có ai cào xé. Khi bóng anh khuất dần, cô mới hiểu: người ta có thể quên mình nhanh đến vậy, còn mình thì phải chật vật cả một quãng dài để buông bỏ. Từ đó, những ngày của cô là những khoảng lặng kéo dài. Cô học cách đi bộ một mình, ăn một mình, thậm chí ngồi trong rạp chiếu phim một mình. Ban đầu, mọi thứ đều nặng nề. Nhưng rồi, cô nhận ra: sự im lặng ấy, sự cô đơn ấy, lại là liều thuốc. Nó dạy cô rằng hạnh phúc không thể đặt hết trong tay một người khác. Thế nhưng, dù cố mạnh mẽ đến đâu, khi đêm xuống, khoảng trống trong tim vẫn còn nguyên. Vết thương ấy chưa kịp liền da, chỉ vừa đủ để cô có thể mỉm cười trước mặt đời, và khóc khi quay về với chính mình. Cô khẽ thở dài, nhắm mắt lại, để mặc tiếng mưa vỗ về. Trong khoảnh khắc ấy, cô thấy rõ khoảng trống trong tim mình. Nó từng được lấp đầy bởi những người không xứng đáng, và giờ, nó đang chờ một ai đó đủ kiên nhẫn, đủ chân thành, để ở lại. Một ngày nào đó… cô tin, mọi yêu thương từng trao nhầm người sẽ quay về, trong vòng tay của một người đã chờ cả đời chỉ để yêu cô đúng cách.
Buổi chiều, thành phố ngập trong những cơn mưa bất chợt của mùa chuyển gió. Cô ngồi lặng bên ô cửa kính, tay khẽ chạm vào vệt nước trượt dài. Mỗi giọt mưa như một mảnh ký ức rơi xuống, vỡ tan rồi biến mất, hệt như những mối tình mà cô từng đặt trọn tim mình vào. Đã có những ngày, cô yêu một người đến mức tin rằng chỉ cần mình cố gắng thêm một chút, nhẫn nhịn thêm một lần, thì tình yêu ấy sẽ được đáp lại. Nhưng đổi lại, cô chỉ nhận về sự im lặng. Những tin nhắn không được trả lời, những cuộc hẹn bị hoãn vô thời hạn, những lời hứa tan như khói… Tất cả đã khiến trái tim cô chai sạn. Cô nhớ có lần ngồi trong quán cà phê nhỏ, chờ đợi một người đến suốt ba giờ đồng hồ. Người ta nói bận, nói kẹt xe, nói có việc gấp. Nhưng tận sâu trong lòng, cô biết sự thật là: họ chẳng còn muốn đến nữa. Vậy mà, khi ấy, cô vẫn cố tự dỗ mình rằng “chỉ cần yêu thêm một chút nữa thôi”. Yêu thương, khi đặt sai chỗ, hóa ra cũng là một dạng tự hành hạ. Cô mệt mỏi. Nhưng giữa sự mỏi mệt ấy, vẫn le lói một niềm tin mong manh: rằng đâu đó trên thế giới này, có một người cũng đang học cách chờ đợi cô. Một người không bắt cô gồng mình để giữ, không để cô hoang mang trong những khoảng lặng vô nghĩa. Một người sẽ nhìn vào đôi mắt cô và nói: “Em không cần phải chứng minh điều gì cả, chỉ cần là chính em thôi.” Có những đêm, cô trằn trọc đến tận sáng chỉ vì một ký ức cũ ùa về. Một bản nhạc thoáng qua, một mùi hương quen thuộc ngoài phố, thậm chí chỉ là ánh đèn vàng rọi xuống góc quán quen… cũng đủ làm cô nghẹn lại. Ngày anh rời đi, chẳng có một lý do nào ngoài câu nói gọn lỏn: “Anh mệt rồi.” Vậy thôi, mọi thứ sụp đổ. Cô ngồi bất động giữa căn phòng còn vương hơi thở của anh, ôm gối khóc như một đứa trẻ. Không phải vì cô không giữ nổi một người, mà bởi sự thật phũ phàng hiện ra: tình yêu không phải chỉ cần một phía nỗ lực là đủ. Rồi có lần, cô bắt gặp anh trên phố, tay trong tay với một người khác. Ánh mắt anh lướt qua, xa lạ như chưa từng quen biết. Giữa dòng người tấp nập, cô mỉm cười gượng gạo, nhưng trong lòng lại đau như có ai cào xé. Khi bóng anh khuất dần, cô mới hiểu: người ta có thể quên mình nhanh đến vậy, còn mình thì phải chật vật cả một quãng dài để buông bỏ. Từ đó, những ngày của cô là những khoảng lặng kéo dài. Cô học cách đi bộ một mình, ăn một mình, thậm chí ngồi trong rạp chiếu phim một mình. Ban đầu, mọi thứ đều nặng nề. Nhưng rồi, cô nhận ra: sự im lặng ấy, sự cô đơn ấy, lại là liều thuốc. Nó dạy cô rằng hạnh phúc không thể đặt hết trong tay một người khác. Thế nhưng, dù cố mạnh mẽ đến đâu, khi đêm xuống, khoảng trống trong tim vẫn còn nguyên. Vết thương ấy chưa kịp liền da, chỉ vừa đủ để cô có thể mỉm cười trước mặt đời, và khóc khi quay về với chính mình. Cô khẽ thở dài, nhắm mắt lại, để mặc tiếng mưa vỗ về. Trong khoảnh khắc ấy, cô thấy rõ khoảng trống trong tim mình. Nó từng được lấp đầy bởi những người không xứng đáng, và giờ, nó đang chờ một ai đó đủ kiên nhẫn, đủ chân thành, để ở lại. Một ngày nào đó… cô tin, mọi yêu thương từng trao nhầm người sẽ quay về, trong vòng tay của một người đã chờ cả đời chỉ để yêu cô đúng cách.

About