@abcdef.ckz04: Sau chuyến công tác dài theo yêu cầu của ông chủ, Oner trở về biệt thự vào một sáng đầu đông se lạnh. Doran đứng tựa bên khung cửa sổ tầng hai, lặng lẽ dõi theo bóng dáng quen thuộc đang tiến vào cổng. Kể từ sau lần từ chối ấy, giữa họ như có một bức tường vô hình ngăn cách. Doran không còn đủ can đảm để đến gần, chỉ biết lặng lẽ trốn trong những góc khuất dõi theo anh từ xa, như một thói quen không thể dừng lại. Oner vừa bước qua sân, ánh mắt anh vô tình bắt gặp ánh nhìn của Doran. Trong khoảnh khắc ấy, tim Doran khẽ thắt lại, đau nhói đến nghẹn. Oner chỉ khẽ cúi đầu chào, động tác cứng nhắc và xa cách. Không còn nụ cười rực rỡ như ánh nắng ngày nào. Không còn hơi ấm từng khiến Doran tin rằng mình không cô độc nữa. Cậu cắn chặt môi, cố kìm nén tiếng nấc trào dâng trong lồng ngực. Không thể chịu đựng nổi ánh mắt thờ ơ ấy, Doran quay lưng, bước trở vào phòng và khép cửa lại, giam mình trong im lặng. Bữa trưa hôm đó, cậu không xuống ăn. Tin cậu chủ nhỏ bỏ bữa nhanh chóng truyền đến tai Oner. Lòng anh khẽ se lại, một cảm giác nặng nề len qua từng nhịp thở. Sau một hồi do dự, anh bước đến trước căn phòng tầng hai quen thuộc. Trước cánh cửa gỗ trắng, Oner dừng lại, bàn tay anh chần chừ giữa không trung rồi khẽ gõ. “Cậu chủ... tôi vào được không?” Không có động tĩnh. Anh lặng đi vài giây rồi chậm rãi vặn tay nắm cửa. Cánh cửa không khóa. Một lần nữa, anh gõ nhẹ lên cánh cửa rồi khẽ đẩy bước vào. Ánh sáng lờ mờ từ khung cửa sổ hắt lên dáng người mảnh khảnh đang gục đầu bên bàn. Doran vẫn mặc bộ đồ ở nhà đơn giản, mái tóc hơi rối, đôi má lấm tấm nước mắt chưa kịp lau khô. Tim Oner như bị ai bóp chặt. Anh tiến lại gần, định nhẹ nhàng đỡ cậu dậy cho thoải mái hơn, thì ánh mắt vô tình lướt qua cuốn nhật ký đang mở toang trên bàn. Trang giấy loang lổ nét chữ nguệch ngoạc, nhưng từng dòng, từng chữ lại như những mũi dao đâm thẳng vào tim anh. “Hôm nay mình lại đợi Oner…” “Không sao đâu, mình có thể đợi thêm chút nữa.” “Chỉ cần anh ấy còn ở đây, mình vẫn sẽ cố gắng chịu đựng.” “Mình thích anh ấy… rất thích, dù anh ấy không cần mình nữa.” Oner siết chặt bàn tay, nỗi đau trong lòng dâng lên, quặn thắt. Hoá ra Doran vẫn luôn đợi anh. Cậu vẫn chưa một lần buông bỏ mặc cho sự lạnh lùng anh cố gắng dựng lên giữa hai người. Anh biết… anh đã thích cậu từ rất lâu, từ khoảnh khắc Doran cười với anh bằng ánh mắt trong veo như nắng sớm. Nhưng anh chỉ là một vệ sĩ nhỏ bé, xuất thân thấp kém thì làm sao dám mơ tưởng đến cậu chủ cao quý của mình? Anh đã chọn cách từ chối, chọn cách rời xa để chôn giấu tình cảm và cũng để bảo vệ cậu khỏi những lời dị nghị khắc nghiệt của thế gian này. Oner chậm rãi đưa tay, định khẽ chạm vào mái tóc mềm mại trước mặt thì Doran bỗng khẽ cựa mình, đôi hàng mi run run mở ra. Cậu sững người khi nhận ra Oner đang đứng trước mặt mình, sau đó liền cầm lấy quyển nhật ký và đẩy nó đi xa khỏi tầm với của anh. Đôi mắt cậu đỏ hoe, đong đầy uất ức và tổn thương. "Anh còn đến đây làm gì?" Những động tác tay dồn dập, thiếu kiên nhẫn khiến Oner như bị ai đó tát mạnh. Anh siết chặt nắm tay, giọng khàn khàn đáp lại: "...Tôi nghe nói cậu chủ không chịu ăn trưa. Tôi lo cậu... không khỏe." Doran siết chặt môi, tay run lên khi tiếp tục ra dấu: "Tôi không cần sự quan tâm của anh." Đôi tay nhỏ bé ấy cố gắng bình tĩnh, nhưng những ngón tay cứng đờ và run rẩy đã tố cáo tất cả cảm xúc bên trong cậu. Oner chết lặng, không thốt nên lời. "Thân là cậu chủ mà lại thích vệ sĩ của mình..." "Không phải... rất ghê tởm sao?" Đến đây, bàn tay Doran khựng lại, ngón tay gập xuống, co rút như không còn sức để nói tiếp. Cậu cúi đầu, nước mắt lăn dài trên gò má rơi xuống hai bàn tay. [tiếp trong comment] #onran #oner #doran #moonhyeonjoon #choihyeonjoon
HJFGK con
Region: VN
Tuesday 07 October 2025 11:58:27 GMT
Music
Download
Comments
Nguyễn Thị Hồng Đào🍑🍑 :
kết HE nha cổ, những giọt nước mắt ban đầu làm tiền đề cho nụ cười phía sau nhaaa
2025-10-07 12:50:26
1
HJFGK con :
Nhìn cậu như vậy, Oner cảm thấy trái tim mình như bị xé nát. Anh bước một bước đến gần nhưng Doran lập tức lùi lại, ánh mắt phòng bị và đau đớn. Cậu siết tay thành nắm đấm rồi từ từ ra dấu tiếp, lần này chậm rãi và nghẹn ngào hơn:
"Tôi biết một kẻ không biết nói như tôi sẽ khiến anh cảm thấy rất phiền."
"Tôi biết anh chê bai tôi."
"Tôi ngu ngốc... tự làm mình đau..."
"Nhưng tôi không thể ngừng thích anh được."
Sau câu đó, Doran buông hai tay xuống để mặc nước mắt ướt đẫm gương mặt. Oner đứng bất động như tượng đá. Căn phòng im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng mưa lác đác ngoài cửa sổ. Giữa khoảng cách chỉ vài bước chân nhưng tựa như giữa họ là một vực sâu không thể lấp đầy.
2025-10-07 11:59:44
8
To see more videos from user @abcdef.ckz04, please go to the Tikwm
homepage.