@moe_sapae19: #creatorsearchinsights #😫🥀 #fyp

💎MoE,SAPE💎(မိုးစံပယ်)ดาว.💓
💎MoE,SAPE💎(မိုးစံပယ်)ดาว.💓
Open In TikTok:
Region: TH
Friday 10 October 2025 00:21:23 GMT
2305
297
11
24

Music

Download

Comments

thein.win6393
Thein Win :
❤❤❤
2025-10-13 03:52:41
1
thein.win6393
Thein Win :
2025-10-13 03:52:39
1
sansakrb4rm
sansakrb4rm :
😂😂😂
2025-10-29 01:07:44
0
sailay56552
sailay56552 :
😫😫😫
2025-10-13 03:07:37
0
user7855355705
အနာဂတ်အမျိုးသမိးလေးရှိပါသည်😘 :
😢
2025-10-12 06:18:19
0
user8750733600623
Zaw🇲🇲🇹🇭 :
💜🌷🌷🌷🌷
2025-10-11 14:17:42
0
www44276
www :
🌹🌹🌹
2025-10-11 02:12:33
0
daw.daw.zar.chi
🌻🐝DAW ZAR CHI🐝🌻 :
🥰🥰🥰
2025-10-10 00:54:30
0
mamalay12366
Khin SanDar Oo :
🥰🥰🥰
2025-10-10 00:35:53
0
cherry.win7806
လူမုန်းများတဲ့ငါ :
🥰🥰🥰
2025-10-10 00:32:48
0
than.win9051
Than win :
🥰🥰🥰
2025-10-10 00:28:10
0
To see more videos from user @moe_sapae19, please go to the Tikwm homepage.

Other Videos

Nếu mỗi thế hệ có một biểu tượng để soi mình, thì thế hệ Xô viết có Pavel Korchagin – người đã “sống sao cho không phải hối tiếc khi ngoảnh lại”. Và nếu mỗi lý tưởng có một ngọn cờ, thì “Thép đã tôi thế đấy” chính là lá cờ đỏ rực rỡ nhất của tinh thần cách mạng, được dệt bằng mồ hôi và nước mắt của con người Xô viết. Pavel Korchagin – một cái tên tưởng chừng bình thường, nhưng lại là biểu tượng bất tử của tinh thần cộng sản. Từ cậu bé bị khinh miệt, làm thuê trong xã hội cũ, đến người chiến sĩ của giai cấp công nhân, anh đã sống trọn cho một lý tưởng: đem tuổi trẻ hiến dâng cho Tổ quốc, cho nhân dân, cho ánh sáng của chủ nghĩa xã hội. Anh không có gì ngoài đôi tay chai sạn và trái tim rực lửa. Nhưng từ đôi tay ấy, anh cầm súng. Từ trái tim ấy, anh cầm bút. Và khi cơ thể anh tàn phế, khi mắt anh mù lòa – lý tưởng vẫn sáng, vẫn soi qua từng dòng chữ mà anh viết bằng hơi thở cuối cùng của cuộc đời mình. Ostrovsky – là tác giả cũng như nhân vật của ông – đã viết trong bóng tối, viết khi toàn thân không còn cử động. Nhưng chính trong bóng tối ấy, con người lại rực sáng nhất. Bởi lẽ, như thép chỉ ra đời khi được tôi trong lửa, con người cũng chỉ đạt đến phẩm chất cách mạng khi vượt qua nghịch cảnh. “Thép đã tôi trong lửa đỏ, và tôi luyện trong nước lạnh. Cũng như con người – chỉ trong đấu tranh gian khổ mới trở nên vững vàng”. Câu nói ấy không chỉ là triết lý của Pavel, mà là lời thề của cả một thế hệ – những con người sẵn sàng đốt cháy thanh xuân của mình để soi đường cho tương lai dân tộc. Giữa những năm tháng mà máu và bùn lầy hòa vào nhau trên khắp đất nước Xô viết, những người như Pavel đã đứng thẳng, không phải bằng cơ thể, mà bằng niềm tin. Họ tin rằng cuộc sống chỉ có ý nghĩa khi nó thuộc về nhân dân. Họ tin rằng lý tưởng không bao giờ lụi tàn, dù thân thể có thể gục xuống. Ngày nay, khi con người hiện đại bị cuốn vào guồng quay của lợi ích và toan tính, khi ý chí dần bị bào mòn bởi tiện nghi, “Thép đã tôi thế đấy” vang lên như một tiếng chuông thức tỉnh. Nó hỏi ta:
Nếu mỗi thế hệ có một biểu tượng để soi mình, thì thế hệ Xô viết có Pavel Korchagin – người đã “sống sao cho không phải hối tiếc khi ngoảnh lại”. Và nếu mỗi lý tưởng có một ngọn cờ, thì “Thép đã tôi thế đấy” chính là lá cờ đỏ rực rỡ nhất của tinh thần cách mạng, được dệt bằng mồ hôi và nước mắt của con người Xô viết. Pavel Korchagin – một cái tên tưởng chừng bình thường, nhưng lại là biểu tượng bất tử của tinh thần cộng sản. Từ cậu bé bị khinh miệt, làm thuê trong xã hội cũ, đến người chiến sĩ của giai cấp công nhân, anh đã sống trọn cho một lý tưởng: đem tuổi trẻ hiến dâng cho Tổ quốc, cho nhân dân, cho ánh sáng của chủ nghĩa xã hội. Anh không có gì ngoài đôi tay chai sạn và trái tim rực lửa. Nhưng từ đôi tay ấy, anh cầm súng. Từ trái tim ấy, anh cầm bút. Và khi cơ thể anh tàn phế, khi mắt anh mù lòa – lý tưởng vẫn sáng, vẫn soi qua từng dòng chữ mà anh viết bằng hơi thở cuối cùng của cuộc đời mình. Ostrovsky – là tác giả cũng như nhân vật của ông – đã viết trong bóng tối, viết khi toàn thân không còn cử động. Nhưng chính trong bóng tối ấy, con người lại rực sáng nhất. Bởi lẽ, như thép chỉ ra đời khi được tôi trong lửa, con người cũng chỉ đạt đến phẩm chất cách mạng khi vượt qua nghịch cảnh. “Thép đã tôi trong lửa đỏ, và tôi luyện trong nước lạnh. Cũng như con người – chỉ trong đấu tranh gian khổ mới trở nên vững vàng”. Câu nói ấy không chỉ là triết lý của Pavel, mà là lời thề của cả một thế hệ – những con người sẵn sàng đốt cháy thanh xuân của mình để soi đường cho tương lai dân tộc. Giữa những năm tháng mà máu và bùn lầy hòa vào nhau trên khắp đất nước Xô viết, những người như Pavel đã đứng thẳng, không phải bằng cơ thể, mà bằng niềm tin. Họ tin rằng cuộc sống chỉ có ý nghĩa khi nó thuộc về nhân dân. Họ tin rằng lý tưởng không bao giờ lụi tàn, dù thân thể có thể gục xuống. Ngày nay, khi con người hiện đại bị cuốn vào guồng quay của lợi ích và toan tính, khi ý chí dần bị bào mòn bởi tiện nghi, “Thép đã tôi thế đấy” vang lên như một tiếng chuông thức tỉnh. Nó hỏi ta: "Anh đã sống như thế nào? Anh có đang để đời mình bị gỉ sét trong êm đềm, hay đang được tôi rèn trong lửa của niềm tin?” Có thể, mỗi thế hệ đều phải tìm lại ngọn lửa của riêng mình. Nhưng nếu ta còn nhớ Pavel Korchagin – thì trong tim ta vẫn còn một hạt thép chưa nguội. Bởi thép đã tôi – không bao giờ mềm yếu trước gió lạnh của thời gian. #theodonglichsu #lichsu #nguoikesu #sovietstyle #camxuclichsu

About