@aayuinddah: tanktop kena bedak💔💔😭

aayuinddah
aayuinddah
Open In TikTok:
Region: ID
Saturday 18 October 2025 10:28:36 GMT
5715
439
7
110

Music

Download

Comments

tpxhere
lmebantugg :
i jawa
2025-10-20 08:12:31
0
xgknnddjhf
ggeknanda :
auuu😍
2025-10-19 01:29:10
0
dwcxny_
ᵃᵈᵉᵉ🫧 :
hi kk😍
2025-10-18 10:46:36
0
giirzlyy
aes :
tantik oyy😍
2025-10-18 12:37:54
0
tupan_4
Tupan :
hay
2025-10-18 13:07:01
1
brayen30__
Ekwidnyana30 :
@bagaspratama2023
2025-10-18 14:38:50
0
deisaaa0
deisaaa :
💋💋💋
2025-10-19 02:43:07
0
To see more videos from user @aayuinddah, please go to the Tikwm homepage.

Other Videos

Gần đây mình đọc được một bài viết của một chị gái suốt mười năm vẫn chưa quên được người yêu cũ.  Bất chợt mình bật cười, không phải là chê cười, mà là nụ cười bất lực. Thế rốt cuộc suốt ngần ấy thời gian, chị ấy đã sống ra sao nhỉ? Mình tự hỏi lòng. Rồi không dám đưa ra đáp án.  Mình từng trải qua cảm giác của một người bị rơi vào hố sâu của kỉ niệm và tiếc nhớ. Từng khóc hàng trăm đêm dài vì lưu luyến một bóng hình nào đó. Để rồi trăm trở chuyện thế gian được mất. Làm thế nào để buông bỏ khổ đau.  Vậy nên cũng hiểu cảm giác khốn cùng bất lực khi phải mang theo nỗi đau ấy đi một hành trình dài.  Mình chẳng mong ai đó ngoài kia phải trải qua cảm giác tương tự. Dù tình yêu có sâu nặng đến đâu, suy cho cùng tất cả những khổ đau đều đến để ta biết nhận ra chính mình và trở nên thông thái hơn. Chứ không phải nỗi đau đến để dày vò kiệt quệ. Tình yêu có thể lớn tựa trời xanh nhưng cũng có thể hoá thành ánh mây bay ngang trời. Đến để cho mình bài học và rời đi để cho mình nhận ra chính mình.  Vậy nên nếu tình yêu trở nên quá bi lụy, là vì bản thân chưa hiểu rõ mình. Những vết thương trong quá khứ đọng lại, sự nhầm lẫn giữa tình yêu và bám chấp, sự nuông chiều cảm xúc và thức tỉnh để nhìn lại chính mình. Tất cả đều là những gì ta cần học để trưởng thành hơn về mặt tâm lý. Có thể nhìn đời bằng ánh mắt sâu sắc hơn. Không bám víu vào một điều kiện bên ngoài để phá vỡ khu vườn tâm hồn bên trong.  Ngày ta nhìn người mình từng yêu bằng ánh mắt nhẹ nhõm, không còn hờn trách cho người đi kẻ ở. Không oán than cho số kiếp bất hạnh. Không trăn trở hàng trăm câu hỏi về việc thế gian đối đãi với ta ra sao. Mà tất cả chỉ còn là sự nhẹ nhàng chấp nhận và thấu hiểu vì sao mọi chuyện lại đến. Không còn chấp niệm về sự đổi thay, mà hiểu rằng thay đổi vốn là bản chất của cuộc sống. Lúc đó sẽ hiểu bình yên thực sự là gì. Khi tâm thức trở thành dòng sông len lỏi giữa vạn vật, phản chiếu hình bóng chứ không biến thành nó. Lúc đó bạn sẽ an lòng.  Dĩ nhiên đó có thể là một hành trình dài. Vô số lần ta mắc kẹt giữa một góc tối nào đó. Hoang mang không biết nên đi tiếp về hướng nào. Những lúc ấy, chỉ cần tịnh tâm lại và vô tư bước tiếp. Hành trình tìm lại chính mình vẫn luôn tiếp diễn như thế, đi qua từng màn sương để đến điểm cuối. Chỉ cần vững lòng.  Có những sự ra đi để lại vết thương rất lớn. Quá nhiều đêm nghẹn trong nước mắt. Nhưng họ đến rồi đi để mình học hỏi và phát triển chính mình hơn. Chứ không phải để trả thù nhau.  Hãy nghĩ theo hướng tích cực, vượt qua chuỗi ngày tăm tối. Rồi sẽ đến một ngày bạn nhẹ lòng.  Và đến cuối đường, bạn chợt nhận ra mình chưa quên đi điều gì cả. Mà tất cả những thứ bạn từng tưởng là tảng đá đè nặng trong lòng, thực ra đều là những viên sỏi lót đường cho bạn đi đến nơi tìm thấy chính mình.  Không ai là ngẫu nhiên xuất hiện trong đời ta. Không nỗi đau nào là vô nghĩa. Tất cả đều là chất liệu cho hành trình tìm về với an yên vốn có trong tâm hồn.  #Hạ #thanhxuan
Gần đây mình đọc được một bài viết của một chị gái suốt mười năm vẫn chưa quên được người yêu cũ. Bất chợt mình bật cười, không phải là chê cười, mà là nụ cười bất lực. Thế rốt cuộc suốt ngần ấy thời gian, chị ấy đã sống ra sao nhỉ? Mình tự hỏi lòng. Rồi không dám đưa ra đáp án. Mình từng trải qua cảm giác của một người bị rơi vào hố sâu của kỉ niệm và tiếc nhớ. Từng khóc hàng trăm đêm dài vì lưu luyến một bóng hình nào đó. Để rồi trăm trở chuyện thế gian được mất. Làm thế nào để buông bỏ khổ đau. Vậy nên cũng hiểu cảm giác khốn cùng bất lực khi phải mang theo nỗi đau ấy đi một hành trình dài. Mình chẳng mong ai đó ngoài kia phải trải qua cảm giác tương tự. Dù tình yêu có sâu nặng đến đâu, suy cho cùng tất cả những khổ đau đều đến để ta biết nhận ra chính mình và trở nên thông thái hơn. Chứ không phải nỗi đau đến để dày vò kiệt quệ. Tình yêu có thể lớn tựa trời xanh nhưng cũng có thể hoá thành ánh mây bay ngang trời. Đến để cho mình bài học và rời đi để cho mình nhận ra chính mình. Vậy nên nếu tình yêu trở nên quá bi lụy, là vì bản thân chưa hiểu rõ mình. Những vết thương trong quá khứ đọng lại, sự nhầm lẫn giữa tình yêu và bám chấp, sự nuông chiều cảm xúc và thức tỉnh để nhìn lại chính mình. Tất cả đều là những gì ta cần học để trưởng thành hơn về mặt tâm lý. Có thể nhìn đời bằng ánh mắt sâu sắc hơn. Không bám víu vào một điều kiện bên ngoài để phá vỡ khu vườn tâm hồn bên trong. Ngày ta nhìn người mình từng yêu bằng ánh mắt nhẹ nhõm, không còn hờn trách cho người đi kẻ ở. Không oán than cho số kiếp bất hạnh. Không trăn trở hàng trăm câu hỏi về việc thế gian đối đãi với ta ra sao. Mà tất cả chỉ còn là sự nhẹ nhàng chấp nhận và thấu hiểu vì sao mọi chuyện lại đến. Không còn chấp niệm về sự đổi thay, mà hiểu rằng thay đổi vốn là bản chất của cuộc sống. Lúc đó sẽ hiểu bình yên thực sự là gì. Khi tâm thức trở thành dòng sông len lỏi giữa vạn vật, phản chiếu hình bóng chứ không biến thành nó. Lúc đó bạn sẽ an lòng. Dĩ nhiên đó có thể là một hành trình dài. Vô số lần ta mắc kẹt giữa một góc tối nào đó. Hoang mang không biết nên đi tiếp về hướng nào. Những lúc ấy, chỉ cần tịnh tâm lại và vô tư bước tiếp. Hành trình tìm lại chính mình vẫn luôn tiếp diễn như thế, đi qua từng màn sương để đến điểm cuối. Chỉ cần vững lòng. Có những sự ra đi để lại vết thương rất lớn. Quá nhiều đêm nghẹn trong nước mắt. Nhưng họ đến rồi đi để mình học hỏi và phát triển chính mình hơn. Chứ không phải để trả thù nhau. Hãy nghĩ theo hướng tích cực, vượt qua chuỗi ngày tăm tối. Rồi sẽ đến một ngày bạn nhẹ lòng. Và đến cuối đường, bạn chợt nhận ra mình chưa quên đi điều gì cả. Mà tất cả những thứ bạn từng tưởng là tảng đá đè nặng trong lòng, thực ra đều là những viên sỏi lót đường cho bạn đi đến nơi tìm thấy chính mình. Không ai là ngẫu nhiên xuất hiện trong đời ta. Không nỗi đau nào là vô nghĩa. Tất cả đều là chất liệu cho hành trình tìm về với an yên vốn có trong tâm hồn. #Hạ #thanhxuan

About