@molla.2ze: lagi mikir dimana salahnya 🐒

molla.2ze
molla.2ze
Open In TikTok:
Region: ID
Tuesday 28 October 2025 10:08:07 GMT
3721
147
1
12

Music

Download

Comments

lndppppp
Id4maNmu❤️‍🔥 :
salahnya nabung sendiri
2025-10-28 11:55:13
0
To see more videos from user @molla.2ze, please go to the Tikwm homepage.

Other Videos

Cuộc đời này, ai cũng đang mang trong tim một câu chuyện mà người khác không biết. Có người chọn bước nhanh, có người lặng lẽ đi chậm. Có người sống để chinh phục, cũng có người chỉ muốn ngồi bên hiên nhà nhìn nắng rơi, thở một hơi dài mà thấy đời vẫn đáng sống. Vì thế, đừng vội phán xét ai. Đừng ép ai sống theo cách mình muốn. Bởi điều khiến con người mệt mỏi không phải là những bước đường, mà là ánh nhìn – khi ta luôn muốn họ phải đi theo con đường của ta. Khổng Tử từng dạy: “Biết người là trí, biết mình là sáng.” Người biết sống an nhiên là người hiểu – mỗi linh hồn đều có nhịp riêng, mỗi người đều có mùa của mình. “Không làm khó người” là một nghệ thuật sống – nơi lòng vị tha thay thế cho phán xét. Ai trong đời chẳng từng có lúc yếu lòng, sai sót, hoặc lạc hướng. Có người đang cười hôm nay, nhưng đêm qua đã khóc trong lặng lẽ. Có người ngoài mặt mạnh mẽ, nhưng trong lòng lại đầy vết nứt không ai nhìn thấy. Thế nên, khi ta đủ bao dung để không vội chỉ trích, lòng ta cũng được nới ra một khoảng sáng. Tha thứ cho người khác, kỳ thực là ta đang giải thoát chính mình. Còn “không làm khó mình” – là bài học của sự trưởng thành. Đôi khi, người khiến ta tổn thương không phải ai khác, mà chính là bản thân – khi ta cứ mãi cố níu giữ điều không thể thay đổi, khi ta cứ dằn vặt vì những thứ đã qua. Marcus Aurelius từng viết trong Meditations: “Hạnh phúc của đời người phụ thuộc vào chất lượng của những suy nghĩ trong đầu họ.” Và đúng thế, nhiều nỗi khổ trong đời không đến từ hoàn cảnh, mà đến từ việc ta không chịu buông. Buông không phải là bỏ cuộc, mà là chấp nhận. Chấp nhận rằng có những điều không thuộc về mình, có những người không thể ở lại, có những giấc mơ chỉ đến để dạy ta biết trân trọng hiện tại. Khi ta biết mỉm cười với những gì không thể đổi thay, lòng sẽ bình yên hơn cả ngàn lần tranh thắng. Người xưa nói: “Thuận theo lẽ đời – ấy là an nhiên.” Cuộc sống vốn dĩ chẳng cần ta phải cưỡng cầu. Mỗi người đều có bài học riêng để học, có nghiệp riêng để trả, có con đường phải đi – không ai thay ai được. Thế nên, hãy để họ là họ, hãy để ta là ta. Đừng cố gò ai vào khuôn của mình, cũng đừng ép bản thân sống theo khuôn người khác. Bởi mỗi lần ta cố gắng làm vừa lòng thiên hạ, là một lần ta đánh mất chính mình. Có người chọn ánh đèn sân khấu, có người chỉ cần ánh trăng trước hiên nhà. Có người muốn leo đỉnh núi, có người chỉ muốn trồng một luống hoa. Không có con đường nào cao quý hơn – chỉ có con đường nào khiến ta thấy nhẹ nhõm hơn mà thôi. Khi ta hiểu rằng, ai rồi cũng có hành trình riêng – ta không còn muốn sửa ai nữa. Ta học cách lùi lại, mỉm cười và chúc phúc. Ta biết rằng mỗi linh hồn đều đang đi qua những kiếp học để hoàn thiện mình. Người hôm nay làm tổn thương ta, có khi chỉ đang đóng vai “người đưa thư” cho bài học mà số phận gửi đến. Lão Tử từng nói: “Người thuận theo tự nhiên thì tâm an, người cưỡng cầu thì tâm loạn.” Mọi khổ đau đều bắt đầu từ hai chữ “phải”: Phải hơn, phải đúng, phải được yêu, phải được hiểu. Nhưng càng “phải”, ta càng đánh mất tự do trong chính tâm mình. Vậy nên, đừng làm khó người – vì ai cũng đang gồng gánh một điều gì đó mà ta không biết. Và cũng đừng làm khó mình – vì cuộc đời vốn đã đủ mỏi mệt rồi. Biết mỉm cười, biết bước chậm lại, biết buông khi cần – ấy mới là trí tuệ. Biết yêu người, biết thương mình – ấy mới là lòng nhân. Một ngày nào đó, khi ta đủ lặng để nhìn đời, ta sẽ hiểu: Mọi sự đến và đi đều có duyên. Người ở lại – dạy ta yêu thương. Người rời đi – dạy ta trưởng thành. Mọi thứ đều đúng lúc, đúng vai, đúng bài học. 🌿 “Không làm khó người, không làm khó mình – chính là cảnh giới cao nhất của lòng tử tế.” #thuocphimnhansinh  #trietlycuocsong  #trietlyphatgiao  #chualanh  #yeuthuong
Cuộc đời này, ai cũng đang mang trong tim một câu chuyện mà người khác không biết. Có người chọn bước nhanh, có người lặng lẽ đi chậm. Có người sống để chinh phục, cũng có người chỉ muốn ngồi bên hiên nhà nhìn nắng rơi, thở một hơi dài mà thấy đời vẫn đáng sống. Vì thế, đừng vội phán xét ai. Đừng ép ai sống theo cách mình muốn. Bởi điều khiến con người mệt mỏi không phải là những bước đường, mà là ánh nhìn – khi ta luôn muốn họ phải đi theo con đường của ta. Khổng Tử từng dạy: “Biết người là trí, biết mình là sáng.” Người biết sống an nhiên là người hiểu – mỗi linh hồn đều có nhịp riêng, mỗi người đều có mùa của mình. “Không làm khó người” là một nghệ thuật sống – nơi lòng vị tha thay thế cho phán xét. Ai trong đời chẳng từng có lúc yếu lòng, sai sót, hoặc lạc hướng. Có người đang cười hôm nay, nhưng đêm qua đã khóc trong lặng lẽ. Có người ngoài mặt mạnh mẽ, nhưng trong lòng lại đầy vết nứt không ai nhìn thấy. Thế nên, khi ta đủ bao dung để không vội chỉ trích, lòng ta cũng được nới ra một khoảng sáng. Tha thứ cho người khác, kỳ thực là ta đang giải thoát chính mình. Còn “không làm khó mình” – là bài học của sự trưởng thành. Đôi khi, người khiến ta tổn thương không phải ai khác, mà chính là bản thân – khi ta cứ mãi cố níu giữ điều không thể thay đổi, khi ta cứ dằn vặt vì những thứ đã qua. Marcus Aurelius từng viết trong Meditations: “Hạnh phúc của đời người phụ thuộc vào chất lượng của những suy nghĩ trong đầu họ.” Và đúng thế, nhiều nỗi khổ trong đời không đến từ hoàn cảnh, mà đến từ việc ta không chịu buông. Buông không phải là bỏ cuộc, mà là chấp nhận. Chấp nhận rằng có những điều không thuộc về mình, có những người không thể ở lại, có những giấc mơ chỉ đến để dạy ta biết trân trọng hiện tại. Khi ta biết mỉm cười với những gì không thể đổi thay, lòng sẽ bình yên hơn cả ngàn lần tranh thắng. Người xưa nói: “Thuận theo lẽ đời – ấy là an nhiên.” Cuộc sống vốn dĩ chẳng cần ta phải cưỡng cầu. Mỗi người đều có bài học riêng để học, có nghiệp riêng để trả, có con đường phải đi – không ai thay ai được. Thế nên, hãy để họ là họ, hãy để ta là ta. Đừng cố gò ai vào khuôn của mình, cũng đừng ép bản thân sống theo khuôn người khác. Bởi mỗi lần ta cố gắng làm vừa lòng thiên hạ, là một lần ta đánh mất chính mình. Có người chọn ánh đèn sân khấu, có người chỉ cần ánh trăng trước hiên nhà. Có người muốn leo đỉnh núi, có người chỉ muốn trồng một luống hoa. Không có con đường nào cao quý hơn – chỉ có con đường nào khiến ta thấy nhẹ nhõm hơn mà thôi. Khi ta hiểu rằng, ai rồi cũng có hành trình riêng – ta không còn muốn sửa ai nữa. Ta học cách lùi lại, mỉm cười và chúc phúc. Ta biết rằng mỗi linh hồn đều đang đi qua những kiếp học để hoàn thiện mình. Người hôm nay làm tổn thương ta, có khi chỉ đang đóng vai “người đưa thư” cho bài học mà số phận gửi đến. Lão Tử từng nói: “Người thuận theo tự nhiên thì tâm an, người cưỡng cầu thì tâm loạn.” Mọi khổ đau đều bắt đầu từ hai chữ “phải”: Phải hơn, phải đúng, phải được yêu, phải được hiểu. Nhưng càng “phải”, ta càng đánh mất tự do trong chính tâm mình. Vậy nên, đừng làm khó người – vì ai cũng đang gồng gánh một điều gì đó mà ta không biết. Và cũng đừng làm khó mình – vì cuộc đời vốn đã đủ mỏi mệt rồi. Biết mỉm cười, biết bước chậm lại, biết buông khi cần – ấy mới là trí tuệ. Biết yêu người, biết thương mình – ấy mới là lòng nhân. Một ngày nào đó, khi ta đủ lặng để nhìn đời, ta sẽ hiểu: Mọi sự đến và đi đều có duyên. Người ở lại – dạy ta yêu thương. Người rời đi – dạy ta trưởng thành. Mọi thứ đều đúng lúc, đúng vai, đúng bài học. 🌿 “Không làm khó người, không làm khó mình – chính là cảnh giới cao nhất của lòng tử tế.” #thuocphimnhansinh #trietlycuocsong #trietlyphatgiao #chualanh #yeuthuong

About