Đặng Ngoan Ngoãn :
Tự dưng giờ có cô gái đến và nói ,lại đây em ôm anh ,anh đã vất vả rồi khéo nước mắt t rơi như mưa ý ,biết là vất vả quen r khô khan quen rồi nhưng ko có chỗ để trút vì ae luôn có suy nghĩ việc gì phải cho ng khác thấy mình yếu đuối kể lể nhiều nên dần dần cảm xúc n theo đúng kiểu hơi vô cảm ,nhưng tự dưng có tia nắng chiếu vào đáy vực đấy là 80% dù thg đấy có lạnh lùng cứng cỏi đến đâu cũng rơm rớm nc mắt th ,để nhìn dc bản tính trẻ con còn sót lại của đàn ông khó lắm ,mà để thấy bản tính ấy khóc trc mặt ng khác hầu như là ko bao giờ có ,nhớ đêm ấy tại ngã tư dương nội hà đông t đi làm xa nhà ng thân thì còn mỗi bà già mẹ yếu ,xa nhà ko ng thân bbe còn đi làm thì cạnh tranh nhau r còn áp lực gia đình tương lai ,chi tiêu sinh hoạt, nợ nần ,công việc thì ko thấy đường tiến triển ,nghĩ một lúc thấy tủi thân nên nước mắt cứ rơi ko cầm được ,t bị tai nạn gãy xương bả vai t cũng ko khóc mà lại khóc khi cảm xúc dồn nén trong lòng ,nchung đàn ông trên vai có nhiều thứ lắm đến lúc nào đó là sụp đấy
2025-11-11 21:32:35