@stephaniecooks1: Cook dinner with me , except the app crashed and deleted 50% of the footage 😤 *Swedish style meatballs *Mashed patatoes *Green beans sauted with butter , s+p, and garlic * carrot salad *mushroom gravy *canned cran sauce this meal warmed my soul #dinner #Recipe #food #meat

stephaniecooks1
stephaniecooks1
Open In TikTok:
Region: CA
Thursday 04 December 2025 23:21:52 GMT
146841
18262
733
2086

Music

Download

Comments

iaintbustarhymes
iaintbustarhymes :
Men of culture we meet again.
2025-12-04 23:27:04
288
inmemoryofsalwan
IN MEMORY OF SALWAN MOMIKA :
what did you make ?
2025-12-06 00:03:23
1
manousospollakis
manousospollakis :
I always wanted to visit Spain..
2025-12-05 21:18:20
1
dtain213
Dtain213 :
Are you Single 🌹
2025-12-05 02:38:34
5
alejandropladano
Alejandro pladano :
Las 2 pm
2025-12-05 15:05:42
2
peakook13
peakook13 :
Oh god, I'm really hungry 😋😋 🤤
2025-12-05 08:00:57
8
user6121299210751
user6121299210751 :
que ricooooooo...
2025-12-05 22:35:14
1
ahmaad8565
Ahmaad :
2025-12-05 00:05:01
110
delboy80097
Del :
what's the music please?
2025-12-05 14:49:14
2
curriskaskis
c@rlos :
Qué guapas las tres
2025-12-05 14:55:34
2
demon_lafouine
DEMON_LAFOUINE :
2025-12-05 08:44:36
4
fcbarcelona12345678
FCBarcelona12345678 :
Que está haciendo?
2025-12-05 19:43:55
2
the_laird
Bri :
Tasty
2025-12-05 14:50:17
3
user8522238887227
roger :
sigo sin aclararme con las recetas de esta mujer,he visto el vídeo 15 veces y no me aclaro
2025-12-05 13:43:02
3
bruin2011
user2098880502544 :
What are you selling
2025-12-05 23:17:15
2
harrytolds
harrytolds :
Absolutely Breathtaking
2025-12-05 15:31:48
3
ross.darroch
Ross Darroch :
2025-12-05 19:24:01
2
jeanphilippe707
Jean-Philippe🇫🇷⚜️ :
what is the color of the kitchen's walls ?
2025-12-05 07:28:16
5
mattrikqjdo
Mach10 :
Fyp
2025-12-05 18:42:58
2
pablogarcia.kroos8
pablogarcia.kroos8 :
2025-12-05 21:59:49
2
2kief980
Paul :
qui a suivi la recette!
2025-12-05 12:23:48
6
angelfuertes35
1969 :
que está haciendo??😋😋
2025-12-05 15:00:15
2
itsshenny
Henny :
⚫️🫦⚫️
2025-12-05 00:48:57
30
chimowicket
Chimo Wicket :
Me he cortado tres veces repetiendo la receta 😁😁
2025-12-05 16:14:38
2
gacitua73
ten years after :
2025-12-05 00:08:44
30
To see more videos from user @stephaniecooks1, please go to the Tikwm homepage.

Other Videos

“Senpai à…” “Đi-đi hẹn hò, hay… bàn mấy chuyện với người yêu… tất cả đều lần đầu tiên hết. Cho nên… hoang mang… cũng là bình thường” Thấy anh ấy cố tình quay mặt đi, tôi không nhịn được mà cười toe toét. Trời ạ, dễ thương gì đâu. Bề ngoài thì to lớn, rắn rỏi, quanh năm vùi đầu vào võ đường, thế mà chuyện tình cảm thì ngây ngô hết sức. Người vừa đẹp trai, vừa mạnh mẽ như thế mà lại ngượng ngùng kiểu này, bảo sao tôi không thích cho được. “Thật đó, giờ này còn nói mấy câu như vậy… nghe mắc cười quá.” “Đ-đành chịu thôi. Đừng chọc anh nữa, đây là hết sức bình sinh của anh rồi.” “Nhưng cứ thế này thì chúng ta chẳng quyết được gì đâu” “Ừ… cũng đúng.” “Nào nào, lại đây ngồi đi. Làm mấy chuyện giống người yêu một chút chứ” “X-xin lỗi… hôm nay chắc… để lần khác…” “Không được. Nếu anh mà không chịu qua thì…” “Hả, chờ đã, Reita—” Mất kiên nhẫn với cái dáng ngồi lì trong góc, tôi đứng dậy rồi ngồi sát ngay bên cạnh anh. Còn cố tình dựa vai nữa chứ. Anh thì không biết phải làm sao, cái thân hình to lớn lại co rút, mặt đỏ bừng khó xử. “Thấy chưa, ngồi gần thế này mới xem được tạp chí chung chứ. Anh đừng né xa thế.” “……” Anh chẳng thốt nổi lời nào. Khoảng cách này còn xa hơn lúc tập kendo chạm nhau cơ, mà anh lại phản ứng thái quá. Cũng phải, tôi cứ được nước làm tới, lợi dụng sự ngây ngô của anh mà thôi. “Dù sao thì đây cũng là buổi hẹn đầu tiên của tụi mình, em muốn nó thật trọn vẹn” “……” “Nhưng mình còn là sinh viên, cũng không nên chọn mấy chỗ tốn kém quá. Thế thì… À, chỗ này sao, senpai? Trên tạp chí có ghi là có nhà chiếu thiên văn” “……” “Này, senpai? Chẳng lẽ anh không thích đi hẹn hò sao?” “K-Không phải thế…” “Vậy thì anh phải phản ứng chứ. Hẹn hò đâu thể có một mình em” “…Ừm.” Anh thở dài, miễn cưỡng nghiêng đầu nhìn về phía tạp chí. Có vẻ tạm ổn. Tôi lật từng trang, lại hỏi chỗ này chỗ kia, thì bất ngờ anh khẽ “hm…” ở một trang. “Ơ, anh thấy hứng thú với thủy cung này hả? Dù hơi xa, nhưng đi tàu cũng tới được.” “Không… không hẳn là để ý…” Anh lấp lửng, tôi nhìn chằm chằm thì cuối cùng anh cũng chậm rãi nói tiếp: “Hồi nhỏ, anh từng đến đó một lần. Cùng một người… rất quan trọng.” Anh xa xăm kể, khiến tôi thoáng ghen. Người quan trọng? Lẽ nào từng thích? Ý nghĩ đó thoáng qua làm tôi khó chịu. “Giờ… người đó thế nào rồi?” “…Anh cũng không biết. Giờ đã không còn liên lạc nữa” Lần đầu tiên tôi thấy vẻ mặt phức tạp của anh như thế. Nỗi buồn đục ngầu trên gương mặt ấy làm tôi không nỡ hỏi thêm. Nhưng càng nhìn càng bứt rứt, tôi liền hít sâu, quyết tâm, rồi nói: “Vậy thì, mình đi chỗ này nhé, senpai” “Hm?” “Không, phải nói là em muốn đi! Nhất định là chỗ đó. Quyết định rồi.” “Ừ thì… Reita đã chọn thì anh cũng không phản đối, nhưng sao đột ngột vậy?” “Thì… em ghen đó.” “G-Ghen…?” “Chuyện cũ em không hỏi, nhưng nhìn người mình yêu mang một nét mặt lạ lẫm, em không chịu nổi. Thế nên em muốn thay đổi nó.” “Ra… vậy sao.” “Đúng vậy đó” “Nhưng… anh có biểu hiện lộ liễu vậy sao?” “Có chứ, rõ mồn một luôn” Nghe tôi đáp gọn lỏn, anh lại rơi vào trầm mặc với gương mặt khó tả. Quả nhiên anh có điều gì đó, một nỗi buồn không thể gọi tên. Tôi chặn ánh nhìn xa xăm ấy lại bằng mắt mình. “Không sao đâu, senpai. Giờ đã có em ở bên anh rồi” “…Ừ.” “Chúng ta sẽ tạo ra kỷ niệm mới. Em hứa sẽ làm senpai thấy vui.” “…Ừ, đúng vậy.” Lúc ấy, anh ấy mới khẽ cười. Có thể nghe hơi khoa trương, nhưng tôi biết phải nói thẳng, nếu không senpai chậm hiểu này sẽ chẳng bao giờ hiểu được lòng mình. “Vậy thì chốt nhé. Nhớ sắp xếp thời gian đấy, senpai” “Ừ… tất nhiên.” Anh gật đầu, còn tôi thì nhanh tay ghi luôn vào lịch: “Hẹn hò thủy cung”. Anh suốt buổi cứ ngơ ngác, nhưng trong vẻ mặt đó, lại có chút hạnh phúc hiện rõ. “À mà senpai, giờ tính sao? Đã lỡ tới nhà người yêu rồi, chẳng lẽ về luôn? Phải làm gì đó… tình nhân một chút chứ.” Nói rồi tôi bất ngờ nắm lấy tay anh. Anh lập tức khựng lại, mặt đỏ bừng như lửa cháy, chẳng biết làm sao. Tôi chỉ cười, trong lòng nghĩ: Anh đáng yêu quá, senpai à. #あいつとシェアハウス  (Day:118)
“Senpai à…” “Đi-đi hẹn hò, hay… bàn mấy chuyện với người yêu… tất cả đều lần đầu tiên hết. Cho nên… hoang mang… cũng là bình thường” Thấy anh ấy cố tình quay mặt đi, tôi không nhịn được mà cười toe toét. Trời ạ, dễ thương gì đâu. Bề ngoài thì to lớn, rắn rỏi, quanh năm vùi đầu vào võ đường, thế mà chuyện tình cảm thì ngây ngô hết sức. Người vừa đẹp trai, vừa mạnh mẽ như thế mà lại ngượng ngùng kiểu này, bảo sao tôi không thích cho được. “Thật đó, giờ này còn nói mấy câu như vậy… nghe mắc cười quá.” “Đ-đành chịu thôi. Đừng chọc anh nữa, đây là hết sức bình sinh của anh rồi.” “Nhưng cứ thế này thì chúng ta chẳng quyết được gì đâu” “Ừ… cũng đúng.” “Nào nào, lại đây ngồi đi. Làm mấy chuyện giống người yêu một chút chứ” “X-xin lỗi… hôm nay chắc… để lần khác…” “Không được. Nếu anh mà không chịu qua thì…” “Hả, chờ đã, Reita—” Mất kiên nhẫn với cái dáng ngồi lì trong góc, tôi đứng dậy rồi ngồi sát ngay bên cạnh anh. Còn cố tình dựa vai nữa chứ. Anh thì không biết phải làm sao, cái thân hình to lớn lại co rút, mặt đỏ bừng khó xử. “Thấy chưa, ngồi gần thế này mới xem được tạp chí chung chứ. Anh đừng né xa thế.” “……” Anh chẳng thốt nổi lời nào. Khoảng cách này còn xa hơn lúc tập kendo chạm nhau cơ, mà anh lại phản ứng thái quá. Cũng phải, tôi cứ được nước làm tới, lợi dụng sự ngây ngô của anh mà thôi. “Dù sao thì đây cũng là buổi hẹn đầu tiên của tụi mình, em muốn nó thật trọn vẹn” “……” “Nhưng mình còn là sinh viên, cũng không nên chọn mấy chỗ tốn kém quá. Thế thì… À, chỗ này sao, senpai? Trên tạp chí có ghi là có nhà chiếu thiên văn” “……” “Này, senpai? Chẳng lẽ anh không thích đi hẹn hò sao?” “K-Không phải thế…” “Vậy thì anh phải phản ứng chứ. Hẹn hò đâu thể có một mình em” “…Ừm.” Anh thở dài, miễn cưỡng nghiêng đầu nhìn về phía tạp chí. Có vẻ tạm ổn. Tôi lật từng trang, lại hỏi chỗ này chỗ kia, thì bất ngờ anh khẽ “hm…” ở một trang. “Ơ, anh thấy hứng thú với thủy cung này hả? Dù hơi xa, nhưng đi tàu cũng tới được.” “Không… không hẳn là để ý…” Anh lấp lửng, tôi nhìn chằm chằm thì cuối cùng anh cũng chậm rãi nói tiếp: “Hồi nhỏ, anh từng đến đó một lần. Cùng một người… rất quan trọng.” Anh xa xăm kể, khiến tôi thoáng ghen. Người quan trọng? Lẽ nào từng thích? Ý nghĩ đó thoáng qua làm tôi khó chịu. “Giờ… người đó thế nào rồi?” “…Anh cũng không biết. Giờ đã không còn liên lạc nữa” Lần đầu tiên tôi thấy vẻ mặt phức tạp của anh như thế. Nỗi buồn đục ngầu trên gương mặt ấy làm tôi không nỡ hỏi thêm. Nhưng càng nhìn càng bứt rứt, tôi liền hít sâu, quyết tâm, rồi nói: “Vậy thì, mình đi chỗ này nhé, senpai” “Hm?” “Không, phải nói là em muốn đi! Nhất định là chỗ đó. Quyết định rồi.” “Ừ thì… Reita đã chọn thì anh cũng không phản đối, nhưng sao đột ngột vậy?” “Thì… em ghen đó.” “G-Ghen…?” “Chuyện cũ em không hỏi, nhưng nhìn người mình yêu mang một nét mặt lạ lẫm, em không chịu nổi. Thế nên em muốn thay đổi nó.” “Ra… vậy sao.” “Đúng vậy đó” “Nhưng… anh có biểu hiện lộ liễu vậy sao?” “Có chứ, rõ mồn một luôn” Nghe tôi đáp gọn lỏn, anh lại rơi vào trầm mặc với gương mặt khó tả. Quả nhiên anh có điều gì đó, một nỗi buồn không thể gọi tên. Tôi chặn ánh nhìn xa xăm ấy lại bằng mắt mình. “Không sao đâu, senpai. Giờ đã có em ở bên anh rồi” “…Ừ.” “Chúng ta sẽ tạo ra kỷ niệm mới. Em hứa sẽ làm senpai thấy vui.” “…Ừ, đúng vậy.” Lúc ấy, anh ấy mới khẽ cười. Có thể nghe hơi khoa trương, nhưng tôi biết phải nói thẳng, nếu không senpai chậm hiểu này sẽ chẳng bao giờ hiểu được lòng mình. “Vậy thì chốt nhé. Nhớ sắp xếp thời gian đấy, senpai” “Ừ… tất nhiên.” Anh gật đầu, còn tôi thì nhanh tay ghi luôn vào lịch: “Hẹn hò thủy cung”. Anh suốt buổi cứ ngơ ngác, nhưng trong vẻ mặt đó, lại có chút hạnh phúc hiện rõ. “À mà senpai, giờ tính sao? Đã lỡ tới nhà người yêu rồi, chẳng lẽ về luôn? Phải làm gì đó… tình nhân một chút chứ.” Nói rồi tôi bất ngờ nắm lấy tay anh. Anh lập tức khựng lại, mặt đỏ bừng như lửa cháy, chẳng biết làm sao. Tôi chỉ cười, trong lòng nghĩ: Anh đáng yêu quá, senpai à. #あいつとシェアハウス (Day:118)

About