@pandoraashe: Replying to @love_kush_o for all those that asked for some more masc dances :) #fyp #goth #gothgirl #gothdancing

Panboxx
Panboxx
Open In TikTok:
Region: US
Saturday 10 December 2022 16:51:16 GMT
1729662
321628
1035
5445

Music

Download

Comments

doyourememberthe1sttime
v 🕶🪼 :
yeah the "dry your hands" didn't really work, I had a bunch of rings and they all went flying of when I did that
2022-12-10 19:02:39
9352
cr1ck3t._
⍟cricket⍟ :
goth dances are so silly I love them sm
2022-12-10 17:05:03
5313
c4ndy_cigarettes
𝕮𝖔𝖋𝖋𝖊𝖊👾 :
I DID ALL THESE WITHOUT REALISING:000 (im also seeing the cure tmr!!! Using these)
2022-12-10 20:11:10
1185
tomuchan
トムちゃん :
where is "catch the bat, hold the bat, love the bat, let it go?"
2022-12-10 17:49:42
2355
aliastwilight
🕷️✨𝔓𝔯𝔦𝔫𝔠𝔢𝔰𝔰 𝔪𝔦𝔞✨🦇 :
like the song said, I'm spellbound!🥰😂
2022-12-10 17:19:05
1375
gothic_babydolls
gothic_babydolls :
Me a long term goth who naturally started dancing this way
2022-12-10 18:28:28
1585
astro.k1dz
mar🫀 :
hii! are there any trad goth bands you recommend? i really wanna get into it but i have no idea where to start
2022-12-10 20:34:58
73
its.just.me1234
Reaper?? :
did you name them or are these the original names??
2022-12-10 19:30:18
18
lildropohoney
Bee <3 :
How do you get yourself so smooth? I'm so stiff 😭
2022-12-10 19:13:04
1952
alexlouisep
alex <3 :
but now we need a mum reveal
2022-12-10 22:39:25
70
agave..maria
MariaVonBeaverhausen :
**Note: Clove cig 🖤😂🖤
2022-12-10 17:34:03
138
shehasthemapofthepiano
Zoe :
You must know the most important one! We used to slowly slither down to the floor and then do a knee kick and come back up. Your mom will know.
2022-12-10 18:07:51
156
yoinkgoblin
YoinkGoblin :
Your movements are so beautiful and fluid at this point I'm convinced you'd manage to look graceful limping home from a party with one shoe at 6 am.😭
2023-01-13 06:50:30
428
deadvitriol
Tyler :
its cool to see dances to songs i listen to, i dont know people who listen to the same music i to, very enjoyable (:
2022-12-10 17:21:24
111
.the.green.one
sam :
this is my favorite video ever
2022-12-11 05:47:17
121
myunadulteratedexistence
✮ Existence ✮🍉 :
i dance goth and i just realized, cause i thought i just couldmt dance 😭 maybe i was just born goth/gothic
2022-12-10 19:29:58
166
jessiemeowser
Jessie Meowser Goth Subculture :
Which scene was she in? I’m a 90s goth who learned from 80s goths and now teaching lol
2022-12-14 07:35:22
4
To see more videos from user @pandoraashe, please go to the Tikwm homepage.

Other Videos

Đêm muộn, màn hình điện thoại sáng lên trong bóng tối. Không phải tin nhắn từ anh. Chỉ là thông báo vô nghĩa từ một ứng dụng nào đó, như trêu ngươi người đang đợi. Cô nằm nghiêng, ánh sáng hắt lên gương mặt mệt mỏi. Đôi mắt cô mở ra, nhìn chằm chằm vào màn hình — 00:17. Tin nhắn cuối cùng vẫn dừng ở ba ngày trước, ngắn ngủn: “Anh bận chút.” Cô đã từng tin, thật đấy. Tin rằng ai rồi cũng có lúc bận, có công việc, có những thứ phải lo. Nhưng khi người ta bận suốt nhiều ngày, suốt nhiều đêm, suốt cả một mùa… thì đó không còn là “bận” nữa, mà là “hết”. Cô mỉm cười buồn, lướt lại đoạn hội thoại cũ, nơi từng là hàng trăm tin nhắn mỗi ngày — giờ chỉ còn im lặng. Im lặng đến mức có thể nghe được tiếng tim mình đập. Một nhịp, hai nhịp… rồi nghẹn lại. – “Nếu người ta muốn, người ta sẽ nhắn.” – “Nếu người ta không muốn, mọi lý do chỉ là ngụy biện.” Cô nhớ anh từng nói vậy, rất dứt khoát, khi nghe bạn mình than thở về một mối tình nửa vời. Giờ thì cô hiểu, anh cũng đang dạy cô điều đó, chỉ là bằng cách lạnh lùng hơn. Ngoài kia, trời trở gió. Mùi mưa len vào khung cửa, ẩm ướt như cảm xúc bị kìm nén quá lâu. Cô không khóc — vì nước mắt hình như cũng đã cạn sau bao lần đợi chờ vô nghĩa. Cô cầm điện thoại lên, ngón tay gõ vài chữ: “Anh ơi, anh vẫn ổn chứ?” Rồi lại xóa. Gõ lại: “Em nhớ anh.” Lại xóa. Màn hình trống rỗng, chỉ còn ánh sáng mờ phản chiếu khuôn mặt một cô gái đang cố tỏ ra mạnh mẽ. Cô cười, tự nói với chính mình: – “Đừng nói là bận. Khi người ta chỉ đợi một tin. Vì thật ra… chẳng ai bận đến thế, chỉ là hết tình nên quên.” Rồi cô tắt điện thoại, úp màn hình xuống, như úp lại một đoạn ký ức. Nhưng tim vẫn không ngừng run lên mỗi khi có ánh sáng lóe qua. Cô vẫn đợi, dù biết rằng — chẳng còn ai nhắn nữa. Tháng ba trở gió. Hà Nội vẫn thế, lạnh bất chợt, như thể mùa đông chưa muốn đi. Cô ngồi một mình ở góc quán quen, ly cà phê nguội lạnh từ lúc nào. Ngoài kia, người ta đi qua vội vã, còn trong lòng cô — mọi thứ vẫn đứng yên ở một tin nhắn không hồi âm. Cô không còn đợi nữa. Không còn cầm điện thoại mỗi tối, không còn giật mình vì âm thanh thông báo. Ba chữ “Anh bận chút” đã từng khiến tim cô chờ đợi, giờ chỉ khiến cô thấy mình ngốc. Và rồi, trong khoảnh khắc cô nghĩ mình đã thật sự quên, anh xuất hiện. Bước vào quán, dáng cao, chiếc áo khoác nâu, ánh mắt vẫn thế. Tất cả chỉ khác một điều — tim cô không còn rung như trước. Ánh mắt hai người chạm nhau. Một giây. Dư thừa, nhưng vẫn khiến không khí đặc lại. Anh gật đầu, giọng trầm, có chút lúng túng: – Lâu rồi không gặp. Em vẫn vậy nhỉ. Cô mỉm cười, nhẹ mà lạnh: – Ừ, vẫn vậy. Còn anh? – Anh cũng ổn. Công việc bận quá… Cô nhìn anh, ánh mắt điềm tĩnh đến đáng sợ. – Anh cũng như những người đàn ông khác thôi. Điều đáng buồn là… em đã thật sự nghĩ anh khác họ. Anh sững người. Không biết nói gì, chỉ biết cúi xuống khuấy ly cà phê chưa kịp uống. Tiếng muỗng chạm vào thành ly, vang lên khẽ khàng mà nặng nề. Cô tiếp lời, giọng nhỏ nhưng dứt khoát: – Đừng nói là bận, anh ạ. Vì người ta chỉ đợi một tin thôi. Chẳng ai bận đến thế… chỉ là hết tình nên quên. Anh nhìn cô — người con gái từng đợi anh bằng cả thanh xuân — giờ ngồi đó, bình thản như thể đã đi qua hết mọi tổn thương trên đời. – Anh xin lỗi, – anh nói nhỏ. – Em không cần anh xin lỗi, – cô đáp. – Vì em biết, nếu anh còn thương, anh đã chẳng biến mất. Ngoài kia, nắng chiều xiên qua cửa kính, rơi trên mái tóc cô ánh lên như một dải sáng buồn. Cô đứng dậy, để lại tiền cà phê trên bàn, rồi bước ra khỏi quán — không quay đầu. Anh vẫn ngồi đó, nhìn theo, tay siết chặt ly cà phê đã lạnh. Trong đáy mắt anh, có điều gì đó chênh vênh — thứ người ta chỉ cảm nhận được khi mất đi thứ mình từng cho là hiển nhiên. Còn cô, bước ra ngoài, gió lùa qua vai, lạnh mà nhẹ. Lần đầu tiên, cô thấy lòng mình bình yên thật sự. Không vì đã quên anh, mà vì cuối cùng — cô đã tha thứ cho chính mình, vì từng tin anh khác họ.
Đêm muộn, màn hình điện thoại sáng lên trong bóng tối. Không phải tin nhắn từ anh. Chỉ là thông báo vô nghĩa từ một ứng dụng nào đó, như trêu ngươi người đang đợi. Cô nằm nghiêng, ánh sáng hắt lên gương mặt mệt mỏi. Đôi mắt cô mở ra, nhìn chằm chằm vào màn hình — 00:17. Tin nhắn cuối cùng vẫn dừng ở ba ngày trước, ngắn ngủn: “Anh bận chút.” Cô đã từng tin, thật đấy. Tin rằng ai rồi cũng có lúc bận, có công việc, có những thứ phải lo. Nhưng khi người ta bận suốt nhiều ngày, suốt nhiều đêm, suốt cả một mùa… thì đó không còn là “bận” nữa, mà là “hết”. Cô mỉm cười buồn, lướt lại đoạn hội thoại cũ, nơi từng là hàng trăm tin nhắn mỗi ngày — giờ chỉ còn im lặng. Im lặng đến mức có thể nghe được tiếng tim mình đập. Một nhịp, hai nhịp… rồi nghẹn lại. – “Nếu người ta muốn, người ta sẽ nhắn.” – “Nếu người ta không muốn, mọi lý do chỉ là ngụy biện.” Cô nhớ anh từng nói vậy, rất dứt khoát, khi nghe bạn mình than thở về một mối tình nửa vời. Giờ thì cô hiểu, anh cũng đang dạy cô điều đó, chỉ là bằng cách lạnh lùng hơn. Ngoài kia, trời trở gió. Mùi mưa len vào khung cửa, ẩm ướt như cảm xúc bị kìm nén quá lâu. Cô không khóc — vì nước mắt hình như cũng đã cạn sau bao lần đợi chờ vô nghĩa. Cô cầm điện thoại lên, ngón tay gõ vài chữ: “Anh ơi, anh vẫn ổn chứ?” Rồi lại xóa. Gõ lại: “Em nhớ anh.” Lại xóa. Màn hình trống rỗng, chỉ còn ánh sáng mờ phản chiếu khuôn mặt một cô gái đang cố tỏ ra mạnh mẽ. Cô cười, tự nói với chính mình: – “Đừng nói là bận. Khi người ta chỉ đợi một tin. Vì thật ra… chẳng ai bận đến thế, chỉ là hết tình nên quên.” Rồi cô tắt điện thoại, úp màn hình xuống, như úp lại một đoạn ký ức. Nhưng tim vẫn không ngừng run lên mỗi khi có ánh sáng lóe qua. Cô vẫn đợi, dù biết rằng — chẳng còn ai nhắn nữa. Tháng ba trở gió. Hà Nội vẫn thế, lạnh bất chợt, như thể mùa đông chưa muốn đi. Cô ngồi một mình ở góc quán quen, ly cà phê nguội lạnh từ lúc nào. Ngoài kia, người ta đi qua vội vã, còn trong lòng cô — mọi thứ vẫn đứng yên ở một tin nhắn không hồi âm. Cô không còn đợi nữa. Không còn cầm điện thoại mỗi tối, không còn giật mình vì âm thanh thông báo. Ba chữ “Anh bận chút” đã từng khiến tim cô chờ đợi, giờ chỉ khiến cô thấy mình ngốc. Và rồi, trong khoảnh khắc cô nghĩ mình đã thật sự quên, anh xuất hiện. Bước vào quán, dáng cao, chiếc áo khoác nâu, ánh mắt vẫn thế. Tất cả chỉ khác một điều — tim cô không còn rung như trước. Ánh mắt hai người chạm nhau. Một giây. Dư thừa, nhưng vẫn khiến không khí đặc lại. Anh gật đầu, giọng trầm, có chút lúng túng: – Lâu rồi không gặp. Em vẫn vậy nhỉ. Cô mỉm cười, nhẹ mà lạnh: – Ừ, vẫn vậy. Còn anh? – Anh cũng ổn. Công việc bận quá… Cô nhìn anh, ánh mắt điềm tĩnh đến đáng sợ. – Anh cũng như những người đàn ông khác thôi. Điều đáng buồn là… em đã thật sự nghĩ anh khác họ. Anh sững người. Không biết nói gì, chỉ biết cúi xuống khuấy ly cà phê chưa kịp uống. Tiếng muỗng chạm vào thành ly, vang lên khẽ khàng mà nặng nề. Cô tiếp lời, giọng nhỏ nhưng dứt khoát: – Đừng nói là bận, anh ạ. Vì người ta chỉ đợi một tin thôi. Chẳng ai bận đến thế… chỉ là hết tình nên quên. Anh nhìn cô — người con gái từng đợi anh bằng cả thanh xuân — giờ ngồi đó, bình thản như thể đã đi qua hết mọi tổn thương trên đời. – Anh xin lỗi, – anh nói nhỏ. – Em không cần anh xin lỗi, – cô đáp. – Vì em biết, nếu anh còn thương, anh đã chẳng biến mất. Ngoài kia, nắng chiều xiên qua cửa kính, rơi trên mái tóc cô ánh lên như một dải sáng buồn. Cô đứng dậy, để lại tiền cà phê trên bàn, rồi bước ra khỏi quán — không quay đầu. Anh vẫn ngồi đó, nhìn theo, tay siết chặt ly cà phê đã lạnh. Trong đáy mắt anh, có điều gì đó chênh vênh — thứ người ta chỉ cảm nhận được khi mất đi thứ mình từng cho là hiển nhiên. Còn cô, bước ra ngoài, gió lùa qua vai, lạnh mà nhẹ. Lần đầu tiên, cô thấy lòng mình bình yên thật sự. Không vì đã quên anh, mà vì cuối cùng — cô đã tha thứ cho chính mình, vì từng tin anh khác họ.

About