@inaminuteegy: اغرب مواقف للحيوانات هتدهشك #وثائقى_فى_دقيقة #ضحك

وثائقى فى دقيقة مع محى ابوزيد
وثائقى فى دقيقة مع محى ابوزيد
Open In TikTok:
Region: EG
Thursday 24 July 2025 12:22:05 GMT
263878
6756
88
616

Music

Download

Comments

meenafahmy
Méè Ńň Ää :
احلي حاجه ف الفيديو صوت اسلام فوزي😂
2025-07-24 18:56:36
0
hoy.hoy98
هيوم :
افتح معايه ضيوف 😂😂😂
2025-07-24 12:37:30
9
l100n1x
Youssef Ahmed :
الكلب الي ف الاخر ده حكايه 😂
2025-07-24 12:30:24
13
max.1k0
MAX 1K :
معرفه 😂😂😂
2025-07-24 16:56:23
0
bangin.shahin
Bangin Shahin :
2 wallahi Perfekt
2025-07-25 11:56:36
0
aldbaba44322
🔱الدبابه🔱 :
بموت 🤣🤣🤣🤣🤣🤣🤣🤣🤣🤣🤣🤣🤣🤣🤣
2025-07-24 18:53:27
1
mohamed19.mm
亗𝕄𝕆ℍ𝔸𝕄𝔼𝔻乄👻 :
سيد قشطة😂😂😂
2025-07-24 13:20:12
4
diamondphoenixj
DIAMONDPHOENIXJ :
والله انت تحفة
2025-07-25 06:13:22
0
hansiflickfan
فليك الحلبي :
سيد قشطة عم الناس 🤣
2025-07-25 07:23:39
0
user4016340251338
وتين :
تعليقو يضحك أكثر من المواقف 😂😂😂
2025-07-24 18:33:22
1
pearl50443
Pearl 🦋 :
😂😂😂معرفهههههههه
2025-07-24 13:06:30
0
amro.mohamed87
Amro Mohamed :
المشكله كيف بيقنعهم يجوا معاه😂😂
2025-07-24 15:04:28
16
houssam.daa
Houssam daa :
ش😂😂😂😂
2025-07-24 12:32:42
1
fhhfbhhf
I don't care❣️ :
متاع الضيوف حكايه 😂😂😂😂😂
2025-07-24 15:36:38
3
xb.watan
وطن🍁 :
اخ
2025-07-24 13:33:02
0
user500543907478
12:12 :
اوللللللل
2025-07-24 12:25:02
1
4xilk4
Kahled :
اا
2025-07-24 12:25:58
0
user30817811415163
عادل سليم :
معرفه من فين😂😂😂
2025-07-24 13:03:40
0
mck95406ao1
᷂علي ᷂خالد ᷂محمود :
استمررررررر❤️❤️❤️🖤🖤🖤
2025-07-24 12:28:39
0
mck95406ao1
᷂علي ᷂خالد ᷂محمود :
اوللل
2025-07-24 12:28:31
0
mosaub.anas
Mosaub Anas :
😂😂😂
2025-07-24 12:33:32
1
sofiyah19755
Sofiyah 1975 :
🤣🤣🤣🤣🤣🤣🤣🤣🤣🤣🤣🤣
2025-07-26 02:12:09
0
omar.26450
Omar 2645 :
😂😂😂
2025-07-25 22:36:30
0
mouayad.alrefai
Mouayad Alrefai :
😂😂😂
2025-07-25 22:26:11
0
user92412020412
𝒜𝒟ℋ𝒜ℳ ℳ𝒪ℋ𝒜ℳℰ𝒟 :
😂😂😂😂😂😂😂😂😂😂😂😂😂😂
2025-07-25 15:08:47
0
To see more videos from user @inaminuteegy, please go to the Tikwm homepage.

Other Videos

Mưa rơi như một bản cáo trạng không lời, lặng lẽ và tàn nhẫn, trút xuống giữa phố khuya nơi tiếng xe đã ngủ và bóng người trở nên mong manh như hơi thở cuối cùng của một lời yêu chưa kịp nói trọn. Hồng Cường đứng lặng dưới mái hiên, nơi từng là chốn Vĩ đợi cậu sau những chiều tan học, nơi từng có hai ly sữa nóng và ánh mắt chưa từng rời nhau. Giờ đây, chỉ còn lại một thân cậu đang lùi dần vào bóng mưa – từng bước, từng bước – như thể mỗi bước là một phần ký ức bị cắt lìa khỏi thân thể anh, không cách nào khâu lại được. Cường không gọi. Không níu. Không chạy theo. Anh chỉ nhìn. Một cái nhìn cố chấp đến tàn nhẫn, tưởng như lạnh lẽo nhưng lại chất chứa đủ cơn bão đang gào thét bên trong lồng ngực. Anh đã nói ra câu cần nói, đã giấu nhẹm mọi lý do, đã hóa thành kẻ tàn nhẫn nhất trong chính câu chuyện tình của mình – chỉ để bảo vệ một người, người mà anh yêu đến mức chấp nhận cả phần tội lỗi lẽ ra không thuộc về mình. Nếu Cường không buông, Thế Vĩ sẽ bị nhấn chìm. Bị hủy hoại. Bị biến mất khỏi thế giới này, không vì cậu làm sai, mà vì tình yêu của họ đã đâm vào bức tường mang tên định kiến và hận thù. Và cha mẹ anh – những kẻ đứng sau tất cả – đã nói rằng: nếu còn níu giữ, người trả giá sẽ là cậu. Thế nên Cường chọn trở thành vết dao cắt đứt sợi dây nối hai người. Một vết cắt gọn, sạch, không để lại cơ hội nào để nối lại. Nhưng anh không ngờ, vết cắt đó lại để lại vết thương trên chính tim mình – không lành, không khô, và chảy mãi không dừng. Phía bên kia cánh cổng, Thế Vĩ đi trong mưa như kẻ vừa lạc khỏi giấc mơ. Bàn tay cậu trống rỗng, không còn gì để nắm. Phía sau là người cậu tưởng sẽ ở lại bên mình mãi mãi, người từng hôn lên trán cậu vào những đêm tội lỗi vây quanh, người từng bảo “em là nhà”. Giờ đây, chính người đó lại nói “rời đi đi”. Không lý do. Không lời xin lỗi. Không cho cậu lấy một cơ hội để hỏi lại rằng: “Tại sao?” Nước mưa tạt vào mặt không đau bằng cái cảm giác bị vứt bỏ. Trái tim Thế Vĩ – từng cứng rắn giữa bao nhiêu trận đấu súng, từng vượt qua mọi cái chết lấp lánh máu – giờ lại bị đánh gục bởi ánh mắt vô cảm của một người cậu từng nghĩ sẽ không bao giờ làm tổn thương cậu. Vĩ không khóc, ít nhất là không để mình khóc. Nhưng nước mắt vẫn chảy. Từng giọt, lặng lẽ, hòa lẫn vào mưa. Gương mặt cậu lạnh, tay lạnh, tim cũng lạnh. Chỉ có duy nhất thứ vẫn còn sống là tình yêu – thứ tình yêu giờ đây giống như ngọn lửa nhỏ cháy âm ỉ trong lòng bàn tay trần, không dám siết chặt vì sợ lửa tắt, không dám buông ra vì biết sẽ không bao giờ lấy lại được. Cậu đi qua từng ngã rẽ cũ, những nơi từng in dấu bước chân hai người, từng góc phố đã từng là chốn hẹn hò. Tất cả giờ đều xa lạ. Mưa làm nhòe mọi thứ, và nỗi đau làm mờ cả ký ức. Vĩ không biết mình đang đi đâu, chỉ biết mình không thể quay lại nữa. Cùng lúc ấy, ở ngôi nhà cũ, Cường sụp xuống bên tường lạnh, ôm lấy đôi gối đã run lẩy bẩy từ lâu. Anh ngồi như một đứa trẻ bị bỏ rơi, nép vào góc tối nơi không ai tìm đến. Vai gầy run lên từng nhịp, tiếng thở vỡ vụn trong cổ họng, từng đợt nấc bị nuốt xuống như có ai đó đang bóp chặt lấy khí quản anh. Cường gục mặt vào đầu gối, nước mắt thấm đẫm qua lớp vải, ngấm vào da, rồi dội ngược trở lại vào tim – từng giọt, từng giọt – đục ngầu và nhức nhối. Anh không khóc vì bị bỏ lại. Mà khóc vì chính mình đã chọn trở thành kẻ bỏ đi. Không ai nói cho anh biết rằng, sau khi hi sinh, người ta sẽ đau như thế nào. Không ai dạy cho anh cách sống tiếp sau khi trở thành kẻ mang danh “phản bội” trong mắt người mình yêu nhất. Anh đã chọn sự an toàn cho Vĩ, nhưng quên mất rằng: Vĩ chưa bao giờ cần được cứu bằng cách ấy. Thứ cậu cần là một người không rời bỏ cậu, dẫu cho cả thế giới có sụp đổ quanh họ. Đêm ấy, mưa rơi không ngừng. Trên phố, một người đi mãi không biết đường về. Trong nhà, một người ôm lấy chính mình như ôm một cái bóng tan dần. Họ yêu nhau. Rất yêu. Nhưng tình yêu ấy giờ đây nằm im giữa hai người không còn dám gọi tên nhau nữa. Có những mối tình không chết vì hết yêu. Mà vì yêu quá nhiều, nên đành phải từ bỏ.
Mưa rơi như một bản cáo trạng không lời, lặng lẽ và tàn nhẫn, trút xuống giữa phố khuya nơi tiếng xe đã ngủ và bóng người trở nên mong manh như hơi thở cuối cùng của một lời yêu chưa kịp nói trọn. Hồng Cường đứng lặng dưới mái hiên, nơi từng là chốn Vĩ đợi cậu sau những chiều tan học, nơi từng có hai ly sữa nóng và ánh mắt chưa từng rời nhau. Giờ đây, chỉ còn lại một thân cậu đang lùi dần vào bóng mưa – từng bước, từng bước – như thể mỗi bước là một phần ký ức bị cắt lìa khỏi thân thể anh, không cách nào khâu lại được. Cường không gọi. Không níu. Không chạy theo. Anh chỉ nhìn. Một cái nhìn cố chấp đến tàn nhẫn, tưởng như lạnh lẽo nhưng lại chất chứa đủ cơn bão đang gào thét bên trong lồng ngực. Anh đã nói ra câu cần nói, đã giấu nhẹm mọi lý do, đã hóa thành kẻ tàn nhẫn nhất trong chính câu chuyện tình của mình – chỉ để bảo vệ một người, người mà anh yêu đến mức chấp nhận cả phần tội lỗi lẽ ra không thuộc về mình. Nếu Cường không buông, Thế Vĩ sẽ bị nhấn chìm. Bị hủy hoại. Bị biến mất khỏi thế giới này, không vì cậu làm sai, mà vì tình yêu của họ đã đâm vào bức tường mang tên định kiến và hận thù. Và cha mẹ anh – những kẻ đứng sau tất cả – đã nói rằng: nếu còn níu giữ, người trả giá sẽ là cậu. Thế nên Cường chọn trở thành vết dao cắt đứt sợi dây nối hai người. Một vết cắt gọn, sạch, không để lại cơ hội nào để nối lại. Nhưng anh không ngờ, vết cắt đó lại để lại vết thương trên chính tim mình – không lành, không khô, và chảy mãi không dừng. Phía bên kia cánh cổng, Thế Vĩ đi trong mưa như kẻ vừa lạc khỏi giấc mơ. Bàn tay cậu trống rỗng, không còn gì để nắm. Phía sau là người cậu tưởng sẽ ở lại bên mình mãi mãi, người từng hôn lên trán cậu vào những đêm tội lỗi vây quanh, người từng bảo “em là nhà”. Giờ đây, chính người đó lại nói “rời đi đi”. Không lý do. Không lời xin lỗi. Không cho cậu lấy một cơ hội để hỏi lại rằng: “Tại sao?” Nước mưa tạt vào mặt không đau bằng cái cảm giác bị vứt bỏ. Trái tim Thế Vĩ – từng cứng rắn giữa bao nhiêu trận đấu súng, từng vượt qua mọi cái chết lấp lánh máu – giờ lại bị đánh gục bởi ánh mắt vô cảm của một người cậu từng nghĩ sẽ không bao giờ làm tổn thương cậu. Vĩ không khóc, ít nhất là không để mình khóc. Nhưng nước mắt vẫn chảy. Từng giọt, lặng lẽ, hòa lẫn vào mưa. Gương mặt cậu lạnh, tay lạnh, tim cũng lạnh. Chỉ có duy nhất thứ vẫn còn sống là tình yêu – thứ tình yêu giờ đây giống như ngọn lửa nhỏ cháy âm ỉ trong lòng bàn tay trần, không dám siết chặt vì sợ lửa tắt, không dám buông ra vì biết sẽ không bao giờ lấy lại được. Cậu đi qua từng ngã rẽ cũ, những nơi từng in dấu bước chân hai người, từng góc phố đã từng là chốn hẹn hò. Tất cả giờ đều xa lạ. Mưa làm nhòe mọi thứ, và nỗi đau làm mờ cả ký ức. Vĩ không biết mình đang đi đâu, chỉ biết mình không thể quay lại nữa. Cùng lúc ấy, ở ngôi nhà cũ, Cường sụp xuống bên tường lạnh, ôm lấy đôi gối đã run lẩy bẩy từ lâu. Anh ngồi như một đứa trẻ bị bỏ rơi, nép vào góc tối nơi không ai tìm đến. Vai gầy run lên từng nhịp, tiếng thở vỡ vụn trong cổ họng, từng đợt nấc bị nuốt xuống như có ai đó đang bóp chặt lấy khí quản anh. Cường gục mặt vào đầu gối, nước mắt thấm đẫm qua lớp vải, ngấm vào da, rồi dội ngược trở lại vào tim – từng giọt, từng giọt – đục ngầu và nhức nhối. Anh không khóc vì bị bỏ lại. Mà khóc vì chính mình đã chọn trở thành kẻ bỏ đi. Không ai nói cho anh biết rằng, sau khi hi sinh, người ta sẽ đau như thế nào. Không ai dạy cho anh cách sống tiếp sau khi trở thành kẻ mang danh “phản bội” trong mắt người mình yêu nhất. Anh đã chọn sự an toàn cho Vĩ, nhưng quên mất rằng: Vĩ chưa bao giờ cần được cứu bằng cách ấy. Thứ cậu cần là một người không rời bỏ cậu, dẫu cho cả thế giới có sụp đổ quanh họ. Đêm ấy, mưa rơi không ngừng. Trên phố, một người đi mãi không biết đường về. Trong nhà, một người ôm lấy chính mình như ôm một cái bóng tan dần. Họ yêu nhau. Rất yêu. Nhưng tình yêu ấy giờ đây nằm im giữa hai người không còn dám gọi tên nhau nữa. Có những mối tình không chết vì hết yêu. Mà vì yêu quá nhiều, nên đành phải từ bỏ.

About